TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 163: Đêm trăng tròn

Chương 163: Đêm trăng tròn

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Lần này ra ngoài luyện kiếm, hi vọng lớn nhất của hắn chính là được nhìn thấy thiên tài kiếm khách của Thần Phong Kiếm Tông.

Bây giờ vừa nghe cái tên này, Hoắc Vân Kiệt nhất thời có loại cảm giác chờ mong khó hiểu.

"Nói đến cũng kỳ quái, yêu thú trong Tỏa Yêu Tháp đều là do đệ tử ngoại môn của Thần Phong Kiếm Tông đưa tới, rõ ràng có thể một kiếm chém giết, vì sao lại phải nhốt ở đây?" Đinh Bạch Tuyết lẩm bẩm, chính nàng cũng nghĩ không ra.

Nàng chỉ biết đây là yêu thú do người của Thần Phong Kiếm Tông chủ động đưa tới, trong tình huống bình thường, yêu thú sẽ bị trấn áp khoảng mười năm rồi sẽ ngã xuống.

Sau đó lại qua

Đương nhiên, Đinh Bạch Tuyết biết rõ đây là mệnh lệnh của Thần Phong Kiếm Tông, nàng cùng lắm chỉ là tu hành giả Luyện Khí tầng bảy, chỉ cần làm theo lệnh là được.

Không bao lâu, hai người đi tới dưới Tỏa Yêu Tháp.

Hoắc Vân Kiệt phóng mắt nhìn.

Chỉ thấy Tỏa Yêu Tháp có tổng cộng có năm tầng, tổng cộng cao ba mươi thước, trong phạm vi trăm thước đều là một mảnh đất trống, có năm cột đá cao mười thước dựng quanh, trên đầu đều có một sợi xích sắt, kéo dài vào tận trong tháp, giống như đang nhốt thứ đáng sợ gì đó.

"Ôi, người mới đến?"

"Luyện Khí tầng tám, thoạt nhìn rất không tệ nha!"

Ba người nhảy xuống từ đỉnh tháp, hai nam một nữ, nữ Luyện Khí tầng bảy, nam đều là Luyện Khí tầng tám.

Hoắc Vân Kiệt phát hiện, nữ nhân và một nam nhân trong đó đứng sát nhau, hai người đều mặc bạch y, mặt nhìn ôn hòa, trông giống như là một đôi phu thê.

Nam tử cuối cùng có bộ dáng trung niên, dáng dấp không cao, cũng chỉ khoảng năm thước, trên mặt có râu quai nón, cơ bắp toàn thân phồng lên, nhìn giống như là một vị đại lực sĩ.

"Hai vị này là phu thê Chu thị, đến từ môn phái cao đẳng Thành Song Môn, người còn lại là Vương đạo hữu, đến từ môn phái cao đẳng Cự Linh Môn."

"Ba vị đạo hữu, đây là đạo hữu Hoắc Vân Kiệt mới tới, đến từ môn phái cao đẳng mới thăng cấp Phiêu Miểu Phái."

Đinh Bạch Tuyết chủ động giới thiệu đôi bên.

Trên đường tới Tỏa Yêu Tháp, nàng có hỏi lai lịch của Hoắc Vân Kiệt, biết hắn đến từ thành Bạch Phù.

"Hóa ra đạo hữu cũng là đệ tử môn phái cao đẳng, thất kính!" Phu thê Chu thị là người hiền lành, tươi cười đầy mặt.

Vị Vương đạo hữu kia thì gật gật đầu, tương đối cao lãnh.

"Thì ra là Thành Song Môn, ta nghe nói quý phái do một đôi phu phụ Tụ Nguyên cảnh kiến lập, chỉ thu đệ tử có đôi có cặp. Nếu như độc thân, sau khi vào Thành Song Môn, không quá nửa tháng liền có thể được phân cho một vị đạo lữ." Hoắc Vân Kiệt nhìn phu thê Chu thị, lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Hoắc đạo hữu nói không sai." Phu thê Chu thị cười cười, liếc nhau một cái, ngươi tình ta nồng: "Phu phụ chúng ta ở cùng một chỗ dưới sự tác hợp của hai vị môn chủ sau khi gia nhập Thành Song Môn. Trong nháy mắt, đã qua hai mươi năm rồi."

Vương đạo hữu của Cự Linh Môn chỉ cười cười, cũng không nói lời nào.

"Hiện giờ cách nửa đêm chỉ còn có mấy canh giờ, bốn vị có cần ăn chút gì không?" Đinh Bạch Tuyết ân cần hỏi.

"Ta không đói." Vương đạo hữu lắc đầu, nhảy lên một cột đá, ôm hai tay, bình tĩnh đứng nhìn.

"Chúng ta cũng không cần." Phu thê Chu thị tự lấy Tích Cốc Đan đã chuẩn bị ra, đồng thời ăn, sau khi dùng có thể ba ngày không đói, cuối cùng đều trở lại trên cột đá chờ đợi.

Hoắc Vân Kiệt cảm thấy có chút đói, liền đi cùng Đinh Bạch Tuyết đến tửu lâu phụ cận ăn cơm, sau đó trở về Tỏa Yêu Tháp, năm người mỗi người chiếm cứ một cột đá, lẳng lặng chờ đợi đêm trăng tròn phủ xuống.

Xào xạc!

Khi màn đêm buông xuống, gió có hơi lớn.

Người của Lưu Sa cổ trấn đều ghé người trên cửa sổ, đứng từ xa ngắm nhìn Tỏa Yêu Tháp, muốn biết bên trong rốt cuộc đang nhốt yêu quái đáng sợ như thế nào.

Đinh Bạch Tuyết nhìn lên bầu trời.

Một vầng trăng sáng treo trên cao, vạn dặm không mây, tiếng gió gào thét, làm cho người ta có một loại cảm giác rất nguy hiểm.

"Grào..."

Thanh âm trầm thấp truyền ra từ Tỏa Yêu Tháp, giống như là có thứ gì đó đáng sợ đang tỉnh lại, năm sợi xích sắt chợt bị kéo đến thẳng.

Người đứng trên năm cột đá lập tức lơ lửng.

Leng keng!

Dây xích bỗng nhiên bị lực lượng khổng lồ lôi kéo, phát ra tiếng "ken két" chói tai, giống như không chịu nổi sức nặng, mắt cũng có thể thấy là sắp đứt.

"Đêm trăng tròn là thời điểm yêu quái mạnh nhất, nếu như nó không thể nào kéo đứt được Khốn Yêu Sách, chúng ta liền không cần ra tay. Nhưng một khi Khốn Yêu Sách bị đứt, bất luận như thế nào, chúng ta đều phải ra tay."

Hai tay Đinh Bạch Tuyết đặt ở bên hông, cầm lấy một xấp phù hạ phẩm.

Leng keng!

Yêu thú kia không ngừng kéo Khốn Yêu Sách, không ngừng phát ra thanh âm chói tai.

Hoắc Vân Kiệt phát hiện, mỗi một đầu Khốn Yêu Sách đang tỏa ra năm loại ánh sáng đỏ, hoàng, kim, lam, lục, tương ứng với ngũ hành.

"Grào!"

Tiếng gầm dài không ngừng vang lên, truyền khắp phạm vi hơn mười dặm, cả người lẫn vật của Lưu Sa cổ trấn đều có loại cảm giác kinh hồn bạt vía.

"Yêu quái này hình như còn mạnh hơn so với những con bị nhốt trước, xem ra, Khốn Yêu Sách ngăn không nổi rồi, bốn vị đạo hữu, xin hãy chuẩn bị ra tay đi!" Sắc mặt Đinh Bạch Tuyết ngưng trọng, gắt gao nắm chặt phù trong tay.

Ngay sau đó, gió dừng lại!

Mặt trăng trên bầu trời ngày càng chói mắt, chiếu sáng trái vùng đất này trông không khác gì ban ngày, vô cùng hiếm thấy.

"Ta bỗng nhiên có loại cảm giác nguy hiểm!"

Vương đạo hữu nuốt mạnh một ngụm nước miếng, nắm chặt hai đấm.

Ken két!

Năm đầu Khốn Yêu Sách đột nhiên vỡ vụn, hóa thành một mảnh tro bụi.

Sau một khắc, đột nhiên có tiéng "ầm ầm" chói tay vang lên, đỉnh Tỏa Yêu Tháp đã bị phá tan, hiện ra chân thân của con yêu quái kia.

Đây là một con hoàng mao cự viên (1) cao ba thước!

(1)Hoàng mao cự viên: khỉ khổng lồ lông vàng

Trên người nó tỏa ra khí tức Yêu Binh cao đẳng đỉnh phong, đang vung hai tay to lớn kéo đứt Khốn Yêu Sách trên người, sau đó khí tức lại tăng lên một tầng, bước vào trình độ yêu thú bán hóa hình.

"Tên này có thể xem như ngang với Hắc Văn Xà Yêu!" Hoắc Vân Kiệt nắm chặt chuôi kiếm, giữa hai hàng lông mày phảng phất bao phủ sương giá.

"Là Đại Địa Cự Viên!" Sắc mặt phu thê Chu thị trầm xuống.

"Yêu thú này cũng không phải là loại lương thiện, da dày thịt béo, sức lực lớn đến kinh người, sớm biết thì ta không tới rồi." Vương đạo hữu đã sinh ý thoái lui.

"Chư vị, cẩn thận ứng đối là được, nếu thật sự không được, vẫn xin dẫn nó ra khỏi Lưu Sa cổ trấn, giảm thiểu sự tàn phá." Đinh Bạch Tuyết vội vàng khẩn cầu.

Vương đạo hữu nhất thời cười nhạo nói: "Một đám phàm phu tục tử, tại sao ta lại phải quản sống chết của bọn họ? Nếu như năm người chúng ta không địch lại, ta là người đầu tiên chạy đi."