Chương 156: Giá trị danh vọng phá mười nghìn, Linh Thú Các cấp ba
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, giá trị danh vọng của Phiêu Miểu Phái đã gấp đôi con số ba nghìn, tới gần bảy nghìn, mà vẫn còn đang tăng nhanh chóng mặt.
Diệp Phong chưa bao giờ từng có cảm giác hạnh phúc như thế này.
Đêm nay có khoảng chừng hơn hai trăm nghìn người đến xem trận đấu.
Theo Diệp Phong tính toán, chẳng sợ chỉ có một phần hai mươi quần chúng ăn dưa tán thành Phiêu Miểu Phái thì giá trị danh vọng tông môn cũng có thể phá mười ngàn.
“Chờ Linh Thú Các thăng lên cấp ba rồi lại đi trấn áp Thiên Diện Ma Quân, nhìn xem có thể thu phục được linh thú thủ sơn thứ chín không.”
Nhìn theo hướng chạy trốn của Thiên Diện Ma Quân, Diệp Phong thầm nghĩ.
Nếu thành công, hai mục đầu tiên của nhiệm vụ chưởng môn giai đoạn hai liền cơ bản hoàn thành.
Cách đó không xa.
Long Kỵ Thiên quỳ trên mặt đất, mười ngón giống như móc câu cắm chặt vào đất, ánh mắt không ngừng lập loè.
“Vì sao Diệp Phong lại mạnh như vậy?”
“Ngay cả Ma quân cũng bị đánh bại sao? Ta không cam lòng!”
“Ta còn muốn thành lập một thế lực Tinh cấp mà, nhưng vì sao luôn không được như mong muốn?”
Long Kỵ Thiên cụng đầu xuống đất, bật khóc nức nở.
Long Trấn Xuyên đứng ở phía sau, dùng tay vỗ nhẹ vào lưng Long Kỵ Thiên, nói lời thấm thía: “Con à! Có đôi khi, không đi được trên con đường này, ta hãy chọn một con đường khác. Thiên Tinh nói rất đúng, con nhất định phải quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, đi lên con đường đúng đắn.”
Dứt lời, Long Trấn Xuyên thở dài một tiếng.
Long Kỵ Thiên ngẩng đầu, nhìn tóc ở hai bên thái dương của phụ thân đã có chút hoa râm.
Nhớ tới khuôn mặt hiền từ của phụ thân khi mình còn nhỏ, đôi mắt như chất chứa biết bao kỳ vọng, rồi lại nhìn lại bộ dạng khốn nạn của mình lúc này, vành mắt Long Kỵ Thiên càng đỏ, khóc đến rối tinh rối mù.
“Cha, ta sai rồi!”
Cuối cùng, Long Kỵ Thiên nhào vào lòng Long Trấn Xuyên gào khóc.
“Không việc gì tốt hơn là biết sai chịu sửa. Sáng mai con hãy rời khỏi thành Bạch Phù, đến chỗ một vị bạn cũ của cha rồi tu hành cho tốt.” Long Trấn Xuyên vỗ vai Long Kỵ Thiên, nói.
Cách đó mấy chục thước.
Diệp Phong đang được đệ tử Phiêu Miểu Phái và đông đảo tu hành giả vây quanh, bên tai đều là vô số thanh âm chúc mừng.
[Tinh, nhiệm vụ cá nhân của đệ tử ký danh Long Thiên Tinh đã hoàn thành, được thăng cấp thành đệ tử ngoại môn.]
Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên lập tức khiến Diệp Phong chú ý, kinh ngạc nhìn về phía nơi xa, phát hiện Long Kỵ Thiên đang gục đầu khóc lớn trong lòng Long Trấn Xuyên. Lúc này hắn liền hiểu tên tiểu tử này đã thiệt tình ăn năn.
Tuy rằng không biết về sau có thể lại hắc hóa thêm lần nữa không, nhưng ít ra trước mắt Long Kỵ Thiên đã tỉnh ngộ.
“Rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi!” Diệp Phong cảm khái.
Không lâu sau, Long Trấn Xuyên mang Long Kỵ Thiên rời đi, phần lớn quần chúng ăn dưa cũng đều dọn bàn dọn ghế về nhà.
Trận đại chiến tối nay làm cho bọn họ được mở rộng tầm mắt, có thể làm tư liệu chém gió rất nhiều ngày.
Đặc biệt là thủ đoạn thiên biến vạn hóa của Thiên Diện Ma Quân càng khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Tuy vậy, đại bộ phận người vẫn cảm thấy Diệp Phong càng mạnh hơn. Rốt cuộc, hắn có thể nhìn thấu thủ đoạn ẩn nấp của Thiên Diện Ma Quân, giành được thắng lợi vào phút cuối cùng.
“Diệp chưởng môn, ba đứa con của ta có thể gia nhập quý phái được không?”
“Ta có một đứa cháu ngoại trai cũng muốn gia nhập Phiêu Miểu Phái!”
“Tuy đã năm mươi tuổi nhưng ta cảm thấy mình còn khỏe chán!”
Rất nhiều người đều kêu la í ới, hy vọng chính mình hoặc bạn bè thân thích có thể được Diệp Phong thưởng thức, gia nhập vào Phiêu Miểu Phái.
“Dưới chân núi Phiêu Miểu có một tấm bia đá do đích thân bản chưởng môn dựng, trên đó có khắc điều kiện thu đồ đệ của ta, các vị cảm thấy hứng thú có thể bớt thời gian đến nhìn xem.”
Nói xong, Diệp Phong chắp tay với mọi người, nhảy lên lưng của Thiết Trảo Long Ưng, mang theo các đệ tử đi xa.
“Ngày mai nhất định phải đi Phiêu Miểu Phong nhìn xem!”
“Nhớ kêu ta với!”
Mọi người lập tức giải tán về nhà ngủ.
Trong lúc này, giá trị danh vọng của Phiêu Miểu Phái liên tục gia tăng, đã phá chín nghìn, dần dần nâng lên mười nghìn.
Trên tường thành.
Phó thành chủ và năm vị cảnh giới Tụ Nguyên nhìn về phía Phiêu Miểu Phong.
Lục Sơn Nhạc nói: “Thực lực của Diệp chưởng môn tăng lên nhanh thật, không hổ là Thiên tuyển chi tử. Sau trận chiến này, hắn đã thu được không biết bao nhiêu là dân tâm, anh linh chi lực sẽ còn tăng lên nữa.”
Chưởng môn Bá Đao Phái trầm giọng nói: “Nói như vậy thì lần sau gặp lại, hắn ta hẳn sẽ trở thành cao thủ số hai ở thành Bạch Phù.”
“Vô cùng có khả năng.” Lục Sơn Nhạc gật đầu.
“Đây là Thiên tuyển chi tử sao, thật là hâm mộ!” Chưởng môn Phi Vũ Môn bất đắc dĩ lắc đầu. Ông ta khổ tu nhiều năm, kết quả còn theo không kịp một người thanh niên mới vừa hai mươi.
“Chỉ là đáng tiếc, Thiên tuyển chi tử lại không có tu vi, tuy nói bách bệnh bất xâm, nhưng nếu không thể bước lên con đường tu hành, thọ nguyên chắc chắn không cao, nổi lên thật mau, mà hạ màn cũng mau... Haiz!” Lục Sơn Nhạc thở dài.
...
Phiêu Miểu Phong.
Các đệ tử ngồi quanh bàn ăn, đánh chén bữa khuya mà Lý Kiều Kiều mới nấu xong, trên mặt người nào cũng tràn ngập ý cười.
Diệp Phong nhìn bộ dạng cao hứng các đệ tử, khóe miệng cũng nhịn không được mà cong lên lên, nhìn ra cửa thấy Bình Đầu Ca còn nằm trên mặt đất, phát hiện nó quả nhiên đột phá thành Yêu Tướng hạ đẳng rồi, chỉ là còn chưa tỉnh.
Ăn xong bữa khuya, chúng đệ tử ai bận việc nấy.
Diệp Phong một mình ngồi trên nóc nhà, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, lẳng lặng chờ đợi.
[Tinh, chúc mừng giá trị danh vọng tông môn phá mười nghìn, giải khóa Linh Thú Các cấp ba. Mục thứ nhất của nhiệm vụ chưởng môn giai đoạn hai "Vạn người kính ngưỡng" đã hoàn thành, đạt được gói vật phẩm đặc biệt ×1, đã gửi đến không gian cất giữ của tông môn.]
Thông báo của hệ thống vang lên.
Diệp Phong hít thật sâu một hơi, muốn kiềm chế không cười, nhưng cuối cùng thật sự nhịn không được mà cười to ba tiếng, kinh động đến mọi người Phiêu Miểu Phái.
“Chưởng môn, ngài làm sao vậy?” Nhan Như Ngọc ngẩng đầu, khoa tay múa chân với Diệp Phong trên nóc nhà.
“Khụ khụ, hôm nay ta vui quá ấy mà, các ngươi đừng để ý đến ta, cứ ngủ tiếp đi.” Diệp Phong xua tay.
Chờ các đệ tử đều trở lại trong phòng mình, Diệp Phong khó mà dằn nổi mở ra gói vật phẩm đặc biệt.
[Đinh, đạt được một Linh Khí trung phẩm "Quạt ba tiêu cỡ nhỏ".]
Một chùm sáng lóe lên, trong lòng bàn tay Diệp Phong hiện ra một cây quạt nhỏ kiểu xưa, chỉ dài có ba tấc.