Chương 149: Cáo mượn oai hùm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhưng bây giờ, trộm gà không được còn mất nắm gạo, chưởng môn không làm được thì thôi, ngược lại còn bị vướng vào, bị ép làm công cho Thiên Diện ma quân.
Bi thương quá!
Nghĩ đến đây, tam anh Bạch Phù khóc không ra nước mắt.
“Sao, bổn ma quân thành tông chủ, các ngươi không vui?” Bách Biến Thú nhifn thấy vẻ mặt bí bách của ba người họ, lập tức hừ lạnh.
Tam anh Bạch Phù lập tức dập đầu nói: “Không, bọn ta rất vui, chúc mừng tông chủ, mong tu vi tông chủ tiến thêm một bậc, dẫn bọn ta đoạt lấy thành Bạch Phù, tạo thành thế lực cấp Tinh chân chính!”
“Tại sao phải lấy thành Bạch Phù?” Bách Biến Thú lộ ra vẻ nghi ngờ, hắn ta biết thành Bạch Phù nguy hiểm nên không dám đến đó gây chuyện.
Vừa nghe không thể tấn công thành Bạch Phù, ba người Long Kỵ Thiên mông lung.
Không thể vào thành gây sức ép, vậy còn thành lập Nam Lộc ma tông làm gì?
Thấy ba người không nói gì, Bách Biến Thú phẩy tay: “Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi, bổn ma quân muốn thị tẩm rồi, ha ha ha!”
Nói xong, Bách Biến Thú thổi một hơi, thổi ba người Long Kỵ Thiên ra ngoài, mình lại lộ ra nụ cười đểu cáng, đi vào sâu trong động.
Dưới núi.
Ba người Long Kỵ Thiên, Lý Hàm Tiếu, Ngô Đức không còn lời nào để nói.
“Lý Hàm Tiếu, đều là chủ ý tồi của ngươi, nói cái gì mà mời Thiên Diện ma quân làm thái thượng trưởng lão, kết quả thì sao? Chưởng môn không làm được, còn tặng luôn hai thị nữ của bổn công tử!” Long Kỵ Thiên tức giận phẩy áo.
Ngô Đức thong thả tại chỗ, không biết thế nào mới tốt.
Lý Hàm Tiếu nắm chặt tay, cúi đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng gầm của hổ, ánh mắt sáng lên, nói: “Chúng ta cũng không lỗ!”
Ngô Đức lắc đầu hỏi: “Là sao?”
Lý Hàm Tiếu cười nham hiểm: “Ngu ngốc! Đạo lý cáo mượn oai hùm không hiểu sao? Sau này chúng ta cứ dùng danh nghĩa Nam Lộc ma tông làm việc, cũng tuyên bố Thiên Diện ma quân là tông chủ, ai dám không nể mặt chúng ta?”
Dù sao Nam Lộc ma tông cũng được thành lập, hơn nữa, tông chủ là Thiên Diện ma quân, có thể mượn uy danh lão ta làm việc.
“Hay!” Long Kỵ Thiên nghĩ đến điểm này, vỗ tay.
Ngô Đức nhíu mày, sau đó giơ ngón cái lên.
Sau đó, ba người họ nhìn nhau, cười “khặc khặc khặc”.
Thành Bạch Phù.
Long Thiên Tinh một thân hắc bào.
Hắn nghe ngóng lâu rồi, nghe nói Long Kỵ Thiên từng đến một câu lan tên là “Lưu Hương các”, vì thế quả quyết đi vào.
“Ôi! Vị tiểu ca này, ngươi mới bao lớn chứ, không được vào đây đâu!’ Một nữ tử của Lưu Hương các nũng nịu nói.
“Tỷ tỷ, ngươi có thể mặc nhiều một chút không, không sợ lạnh sao?” Long Thiên Tinh nhìn nữ tử này, làm sao thấy qua trường hợp này, mãnh liệt nuốt nước miếng vào.
“Ha ha ha, ngươi đó, quả nhiên vẫn còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, mau đi đi, bọn ta không làm ăn với ngươi.” Nữ tử nắm lấy vai Long Thiên Tinh, muốn đẩy hắn ra ngoài.
“Ta muốn tìm người!” Long Thiên Tinh lập tức nói rõ ý đến: “Ta đến tìm biểu ca ta Long Kỵ Thiên, muốn để huynh ấy sửa chữa sai lầm, bắt đầu lại.”
Khách nhân xung quanh nghe thấy lời này, tưởng rằng Long Thiên Tinh không muốn để Long Kỵ Thiên đến câu lan nữa, mới cười nói: “Thứ này không sửa được, không trị được đâu!”
Long Thiên Tinh tưởng mọi người ám chỉ việc Long Kỵ Thiên không thể buông bỏ tiếp tục làm việc ác, vì thế dẫm chân, phóng xuất ra khí tức Luyện Khí tầng sáu, làm mọi người khiếp sợ: “Không, ta có thể đánh cho huynh ấy phục!”
Tiếng vừa thốt ra, nơi này yên tĩnh.
“Ôi mẹ ơi, vậy mà lại là tiên sư!”
Không ít khách nhân bị dọa trốn dưới bàn, run rẩy sợ hãi, nơi này lập tức loạn lên.
“Người của Lưu Hương các nghe đây, từ hôm nay, các ngươi chính là sản nghiệp của Nam Lộc ma tông bọn ta, ai dám không nghe, vậy thì đứng ra cho ta… là ngươi!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài Lưu Hương các.
Người còn chưa đến, giọng nói đã vang vọng khắp nơi đây, nhưng vẫn chưa kịp nói xong, tiếng nói đã ngưng bặt.
Chỉ bởi vì, Long Kỵ Thiên đã đứng trước cửa lớn Lưu Hương các, nhìn thấy Long Thiên Tinh, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Long Thiên Tinh, lại là ngươi!” Ngô Đức cũng xuất hiện, chỉ Long Thiên Tinh chửi ầm lên.
“Phiêu Miểu Phái các ngươi thật đúng là âm hồn bất tán!” Lý Hàm Tiếu cũng đến hiện trường, nhìn thấy Long Thiên Tinh, lập tức sôi máu.
“Xem ra, lúc trước không thể đánh cho các ngươi phục!” Long Thiên Tinh bạo phát khí tức mạnh mẽ, một viên đạn Nguyên Khí bắn ra.
“Cùng nhau lên, đánh hắn!” Long Kỵ Thiên nhún người nhảy lên, né tránh đạn Nguyên Khí trước, sau đó lập tức thi triển pháp thuật nhất phẩm “Kim Cang chưởng”, chưởng như kim thiết, vỗ vào Long Thiên Tinh.
Ngô Đức và Lý Hàm Tiếu đồng thời tấn công, ba Luyện Khí tầng năm đỉnh phong vừa ra tay, hào quan loạn xạ, kình khí mãnh liệt, chém bay bàn ghế trong Lưu Hương các, người xung quanh đều bị thổi ngã trái ngã phải.
Bởi vì mặt đất được lát bằng gạch đá cẩm thạch, Long Thiên Tinh không thể thi triển “Thổ Độn”, chỉ có thể đổi thành sử dụng “Phược Linh tác”, lấy dây thừng quấn gỗ trên trần nhà, dùng sức kéo, nên bay lên lơ lửng.
Tam anh Bạch Phù lập tức nhào lên không.
Long Thiên Tinh lập tức nắm lấy cơ hội, mỗi người một viên đạn Nguyên Khí, toàn bộ ngã ngửa, rồi dùng “Phược Linh tác” quấn lấy ba người Long Kỵ Thiên, thuận lợi hoàn thành “tam sát”.
“Bọn ta là đệ tử của Nam Lộc ma tông, tông chủ là Thiên Diện ma quân, ngươi dám động đến bọn ta, muốn chết sao?” Lý Hàm Tiếu hắng giọng gào lên.
“Thiên Diện ma quân!” Khách nhân xung quanh nghe thấy bị dọa mặt trắng bệch.
“Thiên Diện ma quân là ai?” Long Thiên Tinh ngẩn ra, quay đầu hỏi mọi người.
“Vị tiên sư này, Thiên Diện ma quân chính là cường giả ở cảnh giới Tụ Nguyên, tuyệt đối không thể chọc vào!” Một nam nhân mập mặc cẩm bào, tỏ vẻ kính nể.
“Thì ra là cảnh giới Tụ Nguyên, mặc dù rất lợi hại, nhưng ta phụng lệnh chưởng môn, thề phải khiến Long Kỵ Thiên hối lỗi sửa sai, nếu không phải đánh cho gã phục.” Long Thiên Tinh không nói nhiều, đánh Long Kỵ Thiên một trận.
“Biểu đệ, dừng tay đi!”
“Biểu ca biết sai rồi, nhất định hối cải!”
“Đừng đánh nữa, đau quá!”
“Ca, ngươi mới là ca, mau dừng lại đi!”
Mặc cho Long Kỵ Thiên có kêu thảm cỡ nào, Long Thiên Tinh cũng không dừng tay, cho đến khi đánh Long Kỵ Thiên mồm miệng méo mó, sùi bọt mép.