TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 148: Mau đi mời Thiên Diện ma quân

Chương 148: Mau đi mời Thiên Diện ma quân

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Long Kỵ Thiên, nếu ngươi đã không hối lỗi sửa sai, vậy thì cứ như câu mà Mặc sư tỷ nói, đánh cho phục!” Nói xong, Long Thiên Tinh đột nhiên thi triển “Thổ Độn”, chui xuống dưới đất.

“Người đâu?” Đồng tử Long Kỵ Thiên co lại nhỏ như lỗ kim, hoảng hốt lo sợ nhìn trái nhìn phải, nhưng không thể phát hiện ra tung tích của Long Thiên Tinh.

“Ta ở đây!” Long Thiên Tinh đột nhiên nhảy ra từ dưới đất, trói Long Kỵ Thiên bằng một chiêu “Phược Linh Tác”, sau đó đánh tiếp ba quyền.

Ầm ầm ầm!

Long Kỵ Thiên bị đánh bầm mắt bầm mũi, lại bị Long Thiên Tinh đạp vào bụng, cả người ngã trên đất, đau đớn cuộn người lại.

“Ngươi muốn chết!” Lý Hàm Tiếu và Ngô Đức nhào tới từ hai bên, cả hai thi triển pháp thuật, có ý phản kích.

Vèo!

Long Thiên Tinh lại thi triển “Thổ Độn” né tránh.

Lý Hàm Tiếu và Ngô Đức phát hiện mục tiêu biến mất, lại kinh ngạc, hơn nữa vì xông tới quá nhanh, không dừng chân kịp, cả hai đâm vào nhau.

“Chính vào lúc này!” Long Thiên Tinh lại nhảy ra từ bùn đất, một viên đạn nguyên khí khổng lồ bắn ra, đánh Lý Hàm Tiếu và Ngô Đức hộc máu bay ra, ngã trên đất không ngừng kêu rên.

“Một đám phế vật, tiểu tử hoang dã này chỉ là Luyện Khí tầng sáu, các ngươi cũng lên đi!” Long Kỵ Thiên quát đám thủ hạ.

“Ta xem ai dám?” Long Thiên Tinh dẫm chân, hai tay bấm quyết, thi triển “Đạn Nguyên Khí”, dọa đám ô hợp kia chạy tứ phía.

“Đa tạ tiểu anh hùng ra tay giúp đỡ, bổn môn chủ thay các môn đồ Bạch Y môn đa tạ ngươi!” Lúc này môn chủ Bạch Y môn được hai nữ đệ tử dìu đi tới, hành một lễ.

“Các vị tỷ tỷ khách khí rồi.” Long Thiên Tinh lắc đầu, bị nhiều nữ tử nhìn chằm chằm như vậy, hắn hơi ngại ngùng, xấu hổ đỏ mặt.

“Tiểu tử hoang dã, ngươi khoe mẽ tài năng, đợi ta khôi phục quay lại, nhất định sẽ đấm ngươi no đòn!” Long Kỵ Thiên nằm trên đất, thở hổn hển.

“Ta phụng lệnh chưởng môn, đến khiến ngươi hối lỗi sửa sai, không được ức hiếp kẻ yếu nữa, rốt cuộc ngươi có biết hối cải không?” Long Thiên Tinh xách cổ áo Long Kỵ Thiên, lớn tiếng hỏi.

“Lão tử không sửa! Lui một vạn bước mà nói, cho dù biết sai rồi, lần sau vẫn dám!” Miệng Long Kỵ Thiên rất cứng.

Chát chát chát!

Long Thiên Tinh nhớ đến những lời Mặc Oanh từng nói “vạn vật đều phải đánh mới phục”, vì thế quả quyết cho Long Kỵ Thiên mấy bạt tai.

“Phục chưa?”

“Không phục!”

Chát chát chát!

Long Kỵ Thiên lại bị đánh.

“Phục chưa?”

“Phục rồi phục rồi! Biểu đệ, biểu ca biết sai rồi, nhất định sửa chữa.” Long Kỵ Thiên bị đánh thành đầu heo, không còn dám cứng mồm, ngay cả xưng hô với Long Thiên Tinh cũng thay đổi.

“Nếu huynh đã biết sai rồi, vậy nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành rồi.” Long Thiên Tinh vui mừng vỗ tay, nhấc ba người Long Kỵ Thiên, Lý Hàm Tiếu, Ngô Đức lên.

“Tiểu anh hùng, đi thong thả!” Người của Bạch Y môn nhao nhao vẫy tay, trong mắt tràn đầy sự biết ơn và không nỡ.

Một nữ đệ tử tuổi còn nhỏ nào đó, lúc này đỏ hết cả mặt nhìn Long Thiên Tinh, thầm nghĩ đời này không phải hắn không gả!

“Mọi người yên tâm đi, bọn họ đã hối lỗi sửa sai, sẽ không quay lại ức hiếp mọi người nữa đâu.” Long Thiên Tinh quay lại cười.

Sau đó, Long Thiên Tinh đưa ba người quay lại thành Bạch Phù, sau khi vứt bọn họ ở cổng thành Nam, bèn vui vẻ quay về Phiêu Miểu Phái.

Phiêu Miểu Phong.

Long Thiên Tinh vui vẻ chắp tay nói với Diệp Phong: “Chưởng môn, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành!”

Diệp Phong mở mắt, lặng yên mở giao diện hệ thống, phát hiện tiến độ nhiệm vụ của Long Thiên Tinh chỉ hoàn thành 50, vì thế nói: “Ngươi chỉ đánh Long Kỵ Thiên một trận? Đáng tiếc, gã chỉ nhận lỗi ngoài mặt.”

“A?” Long Thiên Tinh ngây ngốc.

...

Thành Bạch Phù, một tòa trà lâu.

Long Kỵ Thiên ngồi trên chủ vị, hai thị nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang cẩn thận bôi thuốc cho hắn.

“Tiểu tử hoang dã đáng chết này, dám đánh ta trước mặt mọi người, phải khiến hắn không được yên ổn!”

Long Kỵ Thiên giận dữ đập bàn, nhưng vì động tác quá mạnh, tác động tới vết thương, lập tức đau đớn hít vào ngụm khí lạnh.

“Có tiểu tử hoang dã Long Thiên Tinh cản trở, kế hoạch của chúng ta căn bản không triển khai được!” Ngô Đức sầu mặt.

“Chi bằng, chúng ta đến sơn mạch Nam Lộc mời Thiên Diện ma quân?” Lý Hàm Tiếu đột nhiên cười nham hiểm.

“Ngươi quen biết Thiên Diện ma quân?” Long Kỵ Thiên đẩy hai thị nữ ra, trừng mắt hỏi.

“Có một ngày, lúc ta đi dạo câu lan, ngẫu nhiên gặp Thiên Diện ma quân, cũng coi như quen biết, ngài ta tự xưng xây một phủ đệ ở núi Nam Lộc, chúng ta cùng đi đi, mời ngài ta làm thái thượng trưởng lão cho môn phái thế nào?” Lý Hàm Tiếu cười tà mị, nói ra suy nghĩ của mình.

“Được!”

Long Kỵ Thiên và Ngô Đức vỗ đùi, đồng ý.

Sau đó, ba người không thèm dưỡng thương, đưa theo hai thị nữ kia, dùng tốc độ nhanh nhất đến núi Nam Lộc.

Nam Lộc sơn mạch kéo dài mấy trăm dặm.

Hướng Tây Bắc có một đỉnh núi cao khoảng ba ngàn thước, quanh năm ẩn nấp trong sương mù, phong cảnh cực đẹp.

Giữa sườn núi có một động phủ.

Ba người Long Kỵ Thiên, Lý Hàm Tiếu, Ngô Đức quỳ trước cửa động phủ, trong mắt tràn đầy kính trọng.

“Hai thị nữ các ngươi mang đến rất đẹp, bổn ma quân miễn cưỡng trở thành thái thượng trưởng lão của thế lực các ngươi.” Bách Biến Thú nhẹ nhàng vuốt râu cá trễ của mình, lộ ra nụ cười hài lòng.

“Tham kiến thái thượng trưởng lão!”

Ba người đồng loạt quỳ bái, trong mắt tràn ngập vui mừng đắc chí.

“Đúng rồi, thế lực của ba người các ngươi gọi là gì?” Bách Biến Thú vuốt râu, tò mò hỏi.

Ba người nhìn nhau, sắc mặt kỳ quái.

Bởi vì bọn họ căn bản chưa nghĩ ra thế lực mới sáng lập tên gì.

Tam anh Bạch Phù có vẻ mặt bí bách, Bách Biến Thú hừ một tiếng: “Xem ra ba người các ngươi không đáng tin, ngay cả sáng lập thế lực gì cũng không biết, còn dám đến chỗ bổn ma quân tiêu khiển, hỗn xược!”

“Ma quân tha mạng!”

Ba người vội vàng dập đầu xin tha.

Thấy thế, Bách Biến Thú nhẹ nhàng vuốt râu, nhìn non sông tươi đẹp trước mắt, khí phách trong lồng ngực nảy sinh: “Thôi, nếu đã thế, bổn ma quân đích thân thành lập một thế lực, gọi là.... Nam Lộc ma tông! Về phần ba người các ngươi, cứ thành thuộc hạ dưới trướng ta đã.”

“Vâng, tham kiến tông chủ!”

Tam anh Bạch Phù sầu khổ.

Bọn họ vốn muốn để Thiên Diện ma quân thành thái thượng trưởng lão, thời khắc quan trọng ra tay là được, còn mình là chưởng môn, nắm giữ thực quyền.