Chương 147: Tam anh của thành Bạch Phù chúng ta có thể làm chuyện lớn (2)
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Có gì không thể?” Long Kỵ Thiên vỗ bàn: “Ngay cả Diệp Phong còn có thể đào tạo môn phái hạ đẳng thành môn phái cao đẳng, “tam anh Bạch Phù” chúng ta ai ai cũng là nhân tài, lẽ nào ngay cả môn phái hạ đẳng cũng không thành lập được sao?”
“Chúng ta mới là Luyện Khí tầng năm đỉnh phong, Diệp Phong là thiên tuyển chi tử, không so được!” Ngô Đức liên tục xua tay.
Lý Hàm Tiếu vừa nghe đến tên Diệp Phong đã nghĩ đến Giả Vũ Lam, nhớ đến trải nghiệm uất ức mình bị đánh nát cả y phục, nằm sải dài trên phố, bèn nắm chặt tay.
Lúc này, Long Kỵ Thiên nói: “Chúng ta lấy cổ trấn Đại Phong làm cứ điểm, thống nhất mấy môn phái nhỏ ở nơi này trước, rồi đổi linh thạch, sau đó mua sắm linh đan diệu dược, dùng để tăng tu vi.”
“Sau đó thì sao?” Ngô Đức lại hỏi.
“Sau đó? Đợi ba chúng ta luyện đến Luyện Khí tầng bảy, chọn một môn phái hạ đẳng ngoài thành Bạch Phù tiến hành thách đấu, sau khi thắng lợi, không phải có được khế đất tông môn rồi sao?” Long Kỵ Thiên cười lên.
“Không tệ, có thể làm!” Lý Hàm Tiếu cuối cùng cũng lên tiếng, nhớ tới mấy chuyện xưa, gã nắm chặt tay: “Tam anh Bạch Phù chúng ta tuyệt đối có thể là người được chuyện, chỉ cần tụ họp lực lượng, là có thể thành công!”
“Không sai, chúng ta có thể!” Long Kỵ Thiên đứng dậy: “Vậy thì hôm nay cứ thống nhất mấy bang phái của cổ trấn Đại Phong trước.”
Ngô Đức cũng bị hai người kích động, đồng ý hành động lần này.
Sau đó, ba người tản ra khí tức Luyện Khí tầng năm đỉnh phong, sau lưng đưa theo mấy tán tu Luyện Khí tầng một, tầng hai, cùng với mười mấy võ phu, bắt đầu càn quét bang phái của cổ trấn Đại Phong.
Mấy bang phái này dường như không có tu hành giả, đều là môn phái nhỏ luyện võ, đối mặt với ba Luyện Khí tầng năm đỉnh phong, làm sao có năng lực phản kháng?
Không đến nửa canh giờ, phần lớn thế lực đã bị đánh thần phục, dấy lên làn sóng lớn khiến lòng người lo sợ ở cổ trấn Đại Phong.
Lúc này, còn có một thế lực toàn nữ tử tên là “Bạch Y môn”, môn chủ là một tu hành giả Luyện Khí tầng năm, đến từ môn phái hạ đẳng nào đó đã tan rã.
Ầm!
Cửa lớn của Bạch Y môn bị đánh ra, ba người Long Kỵ Thiên, Lý Hàm Tiếu, Ngô Đức phá cửa vào, đội ngũ phía sau đã lớn mạnh đến hơn trăm người.
“Các ngươi muốn làm gì?” Môn chủ Bạch Y môn là một phụ nhân trung niên mỹ miều, tay bấm pháp quyết, hình thành hộ thuẫn phía trước, bảo vệ mười nữ đệ tử mặc bạch y phía sau.
“Gia nhập dưới trướng của bổn công tử, ta tha cho các ngươi không chết!” Long Kỵ Thiên lớn tiếng nói.
Lý Hàm Tiếu thấy nhìn nữ tử như vậy, mắt sắp rớt ra ngoài, nụ cười trở nên biến thái: “Hay cho một Bạch Y môn, sao lúc trước ta không phát hiện nhỉ!”
“Các ngươi khốn nạn!” Môn chủ Bạch Y môn quát lên.
“Đừng phí lời nữa, trực tiếp đánh tới.” Ngô Đức nâng chưởng vỗ đến, hóa thành chưởng ấn khổng lồ trước người, “răng rắc” đánh vỡ hộ thuẫn của môn chủ Bạch Y môn.
Phụt!
Môn chủ Bạch Y môn bị đả thương, phun ra một ngụm máu.
“Môn chủ!”
Tất cả nữ đệ tử nhao nhao khóc lớn, sau đó nổi giận trừng đám người Long Kỵ Thiên.
Long Kỵ Thiên vẫy tay, ra lệnh: “Trói lại hết cho ta!”
“Biểu ca, ta khuyên huynh đừng tự sai lầm!”
Ngay lúc này, một giọng nói non nớt nhưng đầy tức giận vang lên, vang vọng cả cổ trấn Đại Phong, cũng dẫn đến sự chú ý của tất cả mọi người.
“Là ai đang nói?” Ngô Đức lớn tiếng hỏi.
Lý Hàm Tiếu lại cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc, vội vàng nhìn theo tiếng, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ xinh mặc hắc bào từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng, giống như không có trọng lượng vậy.
Long Kỵ Thiên nhìn chằm chằm người kia, ánh mắt chăm chú: “Là ngươi, tiểu tử hoang dã ngoại lai!”
“Im miệng, không được gọi ta là tiểu tử hoang dã!” Long Thiên Tinh đột nhiên hét lên, đôi mắt màu xanh chất chứa lửa giận.
"Một kẻ đáng thương ngay cả cha mình là ai còn không biết, không phải tiểu tử hoang dã thì là gì, tưởng ngươi gia nhập Phiêu Miểu Phái thì có thể vênh mặt hất hàm sai khiến trước mặt ta sao?" Long Kỵ Thiên cười lạnh.
"Cái gì! Hắn là đệ tử Phiêu Miểu Phái?" Mọi người kinh ngạc.
Môn chủ Bạch Y môn ho khan, nhìn bóng lưng không cao lớn của Long Thiên Tinh, nhưng lại cảm thấy đối phương cao lớn vĩ đại.
"Biểu ca, ta khuyên huynh đừng sai lầm nữa, đừng ức hiếp kẻ yếu nữa." Long Thiên Tinh chìa tay ra từ trong hắc bào, ngưng tụ một quả cầu ánh sáng: "Nếu không, ta sẽ không khách khí đâu!"
"Xì, dựa vào ngươi cũng muốn ngăn cản tam anh Bạch Phù bọn ta làm việc?" Không chờ Long Kỵ Thiên nói, Lý Hàm Tiếu đã mở miệng.
“Cùng nhau lên, trấn áp Long Thiên Tinh!” Ngô Đức cũng làm ầm theo.
“Tam vị chưởng môn, đó là đệ tử Phiêu Miểu Phái, chúng ta không chọc vào được đâu.” Một đại hán trung niên Luyện Khí tầng ba liên tục xua tay.
“Sợ cái gì, đã đánh đến cửa rồi, nghe lệnh của ta, cùng nhau lên, trấn áp tiểu tử hoang dã này cho ta!” Long Kỵ Thiên hét lớn.
“Ta nói rồi, không được gọi ta là tiểu tử hoang dã!” Trong mắt Long Thiên Tinh chất chứa đầy oán hận, bắn ra một viên Đạn Nguyên Khí.
Thông qua khoảng thời gian tu luyện cực khổ, Long Thiên Tinh đã là Luyện Khí tầng sáu kinh nghiệm lão luyện, bởi vì phẫn nộ, nên sử dụng lực lượng mạnh nhất, hình thành một luồng khí quyển mạnh mẽ, lá rơi của cả viện đều bị chém đứt.
“Không hay, mau né ra!”
Long Kỵ Thiên, Lý Hàm Tiếu, Ngô Đức đều ý thức được mình không phải đối thủ, bị dọa cho trực tiếp nhảy sang bên cạnh.
Về phần đám bang phái sau lưng ba người, lại bị luồng khí đáng sợ này đánh trúng, ít nhất cũng bay đến mười thước, ngã xuống đất kêu rên.
“Lợi hại thật!”
Nữ đệ tử của Bạch Y môn đều biểu lộ sự ngưỡng mộ, nhìn Long Thiên Tinh, cảm thấy mặc dù hắn không cao, nhưng giống như một tòa núi chắn trước mặt, khiến người ta có cảm giác dịu dàng đáng tin.
[Ting, giá trị danh vọng tông môn +35.]
Trên Phiêu Miểu Phong, Diệp Phong nghe thấy tiếng nhắc nhở, liền mở đôi mắt đang mông lung buồn ngủ, nói thầm: “Vậy mà lại tăng nhiều giá trị danh vọng như vậy, không tệ, ngủ tiếp thôi.”
Nói xong, Diệp Phong đổi tư thế khác, nhắm mắt lại.
Cổ trấn Đại Phong.
Sau khi Long Thiên Tinh thi triển “Đạn Nguyên Khí”, mũ của hắc bào bị xốc lên, lộ ra dáng vẻ mắt xanh tóc trắng.
Nhưng mà, nữ đệ tử Bạch Y môn nhìn thấy không chỉ không hoảng sợ mà còn lộ ra vẻ sùng bái.