TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 146: Tam anh của thành Bạch Phù chúng ta có thể làm chuyện lớn (1)

Chương 146: Tam anh của thành Bạch Phù chúng ta có thể làm chuyện lớn (1)

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Nhiệm vụ lần này yêu cầu phải hoàn thành trong một tháng, đều căn cứ thời gian tiến hành của từng người để an bài, mấy việc còn lại ta liền không nói.” Nói xong, Diệp Phong kéo ra ghế nằm, thảnh thơi nằm xuống.

Các đệ tử thì tụ tập trước tường nhiệm vụ, tìm kiếm nhiệm vụ mà mình phải hoàn thành.

“Đúng rồi, hôm nay còn chưa dùng tiểu nguyện vọng. Hệ thống, ta muốn ước nguyện, tùy tiện cho ta một món đồ vật là được.” Diệp Phong nói thầm trong đầu.

Ngay sau đó, một cái yếm thêu hoa màu đỏ xuất hiện trên tay Diệp Phong, tỏa ra mùi hương thơm ngát, quỷ mới biết là từ đâu ra.

“Cẩu hệ thống!”

Khóe miệng Diệp Phong co giật, quăng ngay cái yếm đỏ thêu hoa đó đi như bị điện giật, vừa lúc phủ kín Bình Đầu Ca đang ngủ say.

Toàn bộ quá trình thật bí ẩn, các đệ tử vẫn chưa phát hiện ra.

Sau một hồi suy ngẫm, Long Thiên Tinh quyết định lập tức đến thành Bạch Phù để ngăn cản biểu ca Long Kỵ Thiên tiếp tục làm chuyện ác, vì thế hắn chắp tay với Diệp Phong, nói:

“Chưởng môn, ta muốn đi thực hiện nhiệm vụ.”

“Đi đi!” Diệp Phong phẩy tay.

Long Thiên Tinh có được câu trả lời, lập tức thi triển “Khinh Thân Thuật” xuống núi, bay về hướng thành Bạch Phù.

Sau đó, Mặc Oanh đi đến bên cạnh Diệp Phong, nói: “Chưởng môn, nhiệm vụ của ta là một mình giết chết một con yêu thú cấp Yêu Binh cao đẳng sao?”

“Phải.” Diệp Phong gật đầu.

Mấy nhiệm vụ này đều là hệ thống giao, dù sao “kiểm tra đệ tử” là mục thứ ba trong nhiệm vụ giai đoạn hai của chưởng môn, Diệp Phong chỉ có thể giám sát, không thể quyết định bất kỳ nhiệm vụ nào.

Nhưng như vậy Diệp Phong lại vui vẻ.

Bởi vì hắn không cần vắt óc giao nhiệm vụ cho đệ tử, chỉ cần công bố ra là được.

“Đệ tử nhận lệnh.”

Mặc Oanh ôm quyền hướng Diệp Phong hành lễ, rồi điều khiển Nghênh Phong phi kiếm ra ngoài tìm yêu thú làm loạn.

“Mặc sư tỷ đợi đã!” Nhan Như Ngọc gọi Mặc Oanh, đưa cho một ống trúc to bằng ngón cái: “Bên trong đựng đầy nước linh tuyền, còn có một chút linh lực sinh mệnh của ta, có lẽ có thể giúp được tỷ.”

“Đa tạ sư muội!” Mặc Oanh nhận ống trúc, vỗ vai Nhan Như Ngọc rồi ngự kiếm rồi đi.

“Ta cũng không thể nhàn rỗi nữa.” Lý Kiều Kiều chạy tới nhà bếp, nhiệm vụ của nàng là làm một món ăn ăn vào có thể gia tăng tu vi, bước đầu tiên đến nhà bếp.

Những đệ tử khác cũng bận rộn cả.

Thấy mọi người đều có mục tiêu, Diêp Phong thở phào.

Nhiệm vụ của Thạch Lỗi là sắm sửa cho môn phái, giống như một viên gạch trong Phiêu Miểu Phái, chỗ nào cần thì sửa chỗ đó. Bởi vậy, hắn bắt đầu tiến hành nghiên cứu khắp cả Phiêu Miểu Phái, xem xem mình nên làm gì nhất.

Nhiệm vụ của Hạ Hà, Thu Cúc là giúp đỡ Giả Vũ Lam trồng linh dược, bình thường còn phải chăm sóc nuôi nấng linh thú.

Nhiệm vụ của Nhan Như Ngọc là thúc giục linh dược, hơn nữa chữa trị cho ít nhất một đệ tử bị thương.

Nhiệm vụ của Âu Dương Phong, Âu Dương Vũ là học tập và tu luyện.

Về phần Kiều Giai Hi nhập môn cuối cùng, nhiệm vụ của hắn là tu luyện, trong ba tháng phải đột phá Luyện Thể tầng sáu.

Nhiệm vụ của Hoắc Vân Kiệt là luyện kiếm!

Trong ba tháng luyện thành Bạt Kiếm Thuật, đây là nhiệm vụ hệ thống giao cho, cũng hợp ý Hoắc Vân Kiệt.

“Trong lòng không nữ nhân, rút kiếm tự nhiên thần, trang đầu tiên của kiếm phổ, quên đi người trong lòng... Nhưng, hình như càng luyện càng không đúng!” Hoắc Vân Kiệt đứng trên đỉnh núi, rơi vào trầm tư.

Thấy thế, Diệp Phong cười nói: “Tại sao ngươi không xuống núi đi lại? Hoặc là, dùng kiếm chém đứt lá khô rơi xuống?”

Nghe thấy lời này, Hoắc Vân Kiệt có cảm giác mây tan xua sương mù, vội vàng đeo kiếm đứng thẳng, nói: “Đa tạ chưởng môn sư thúc chỉ dạy!”

Nói xong, Hoắc Vân Kiệt rời khỏi đỉnh núi.

Dưới một tàng cây cao mười mấy thước, gió lớn thổi qua, mười mấy lá cây rụng xuống, Hoắc Vân Kiệt chăm chú nhìn, thanh kiếm sắc bén trong tay đã ra khỏi vỏ!

Keng!

Những nơi kiếm phong đi qua, chẳng đụng trúng cái lá nào.

“A.... đây!”

Hoắc Vân Kiệt mông lung.

Vốn định một kiếm chém mười mấy lá cây, nhưng không ngờ mình căn bản không làm được, cuối cùng không chém trúng một lá cây nào.

“Mặc Oanh sư muội từng nói, ta cần phải tĩnh tâm, mà những điều này có lẽ là hàm nghĩa mà trang đầu tiên của kiếm phổ muốn biểu đạt.

Hoắc Vân Kiệt bắt đầu tra kiếm vào vỏ, nhắm mắt, đứng tại chỗ cũ đợi gió đến.

Xào xào!

Gió lớn thổi tới, lá cây chạm vào nhau, mấy lá khô rơi xuống, Hoắc Vân Kiệt ngừng thở, lấy khí tức của mình ngưng đọng mấy lá rơi, nhún người nhảy lên, đồng thời rút kiếm khỏi vỏ.

Hàn quang xẹt qua không trung, hình thành một đường cong kỳ lạ, chém mấy chiếc lá cây đó thành hai.

“Có tiến triển rồi!” Hoắc Vân Kiệt vui mừng, nắm lấy linh cảm hiện tại, tiếp tục luyện kiếm.

....

Thành Bạch Phù.

Long Thiên Tinh đã quay vêf.

Hắn mặc trường bào màu đen, che mái tóc trắng của mình, đi lại trên đường phố, cũng nghe ngóng người đi đường, biết Long Kỵ Thiên đang làm xằng làm bậy ở nơi nào đó ngoài thành.

“Biểu ca, huynh đừng tự sai lầm!”

Long Thiên Tinh lẩm bẩm, thi triển “Khinh Thân Thuật” đi đến.

Ở Phía nam cách thành Bạch Phù mười mấy dặm, có cổ trấn tên là “Đại Phong”.

Hễ là thương đội từ phía Nam đến, phần lớn sẽ dừng tại cổ trấn Đại Phong một thời gian, ngày hôm sau mới vào thành, nơi này cũng vì thế mà tụ hội không ít tu hành giả và thương hộ tới lui.

Lúc này, trong một khách điếm.

Long Kỵ Thiên ngồi ở ghế chủ vị, hai bên là hai thanh niên lưu manh, giống y như gã, đều là Luyện Khí tầng năm đỉnh phong.

Nếu Diệp Phong ở đây, thì sẽ quen biết hai người này.

Một trong đó là Lý Hàm Tiếu!

Từ lần trước bị Giả Vũ Lam đánh bay bằng một viên Đạn Nguyên Khí, Lý Hàm Tiếu không dám tiếp tục làm ác ở thành Bạch Phù nữa, mà chiếm đóng cổ trấn Đại Phong, thành lập một bang phái, sống rất thoải mái.

Người còn lại là nhị đệ tử Huyền Vân Phái thuộc môn phái trung đẳng, Ngô Đức!

Ngày đó, khi Diệp Phong thu đồ đệ ở quảng trường bách tông, Ngô Đức và Lý Hàm Tiếu đều ở đó.

Lúc này, Long Kỵ Thiên nói: “Lý huynh sáng lập Hàm Tiếu bang ở cổ trấn Đại Phong, dưới trướng có vô số tu hành giả, mười mấy võ phu phàm tục, còn bắt mấy nương tử, cũng rất thoải mái.”

Ngô Đức cũng nói: “Đúng vậy, thật khiến người khác hâm mộ!”

“Có gì đáng hâm mộ?” Lý Hàm Tiếu rất buồn bực, vỗ bàn: “Được rồi, không nói mấy chuyện vô nghĩa này, lần này “tam anh Bạch Phù” chúng ta tụ hội rốt cuộc muốn làm gì?”

Ngô Đức cũng hăng hái lên, nhìn người tổ chức Long Kỵ Thiên.

“Ta muốn sáng lập một môn phái tu hành chính thống, dù sao, chúng ta tung hoành lẻ tẻ như thế này cũng không có tác dụng gì.” Long Kỵ Thiên hất cằm, ánh mắt tràn đầy dã tâm.

“Chỉ dựa vào ba chúng ta?” Ngô Đức ngẩn ra.