TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 141: Tu hành giả sao có thể sợ độ cao

Chương 141: Tu hành giả sao có thể sợ độ cao

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Chưởng môn, đệ tử biết sai rồi.”

“Ngươi sai ở chỗ nào?”

“Đệ tử là cần phải tiến vào trạng thái vô niệm chứ không phải ngủ. Đệ tử đã hiểu rõ, lúc sau sẽ không khiến cho ngài mất mặt.”

Nghe vậy, Diệp Phong trầm mặc một lát rồi nói: “Ngươi không phải làm ta mất mặt, một đường tu luyện cuối cùng đều vì bản thân, tu được hay không có quan hệ gì với ta đâu?”

Dứt lời, Diệp Phong liền thi triển anh linh chi lực, cùng với Kiều Giai Hi không ngừng bay lên cao, đến tận khoảng trời cao mấy ngàn thước.

Gió lạnh như những lưỡi đao quất đến, khiến Kiều Giai Hi rùng mình một cái.

“Ở đây tu luyện tĩnh tâm đại pháp.” Diệp Phong nói.

Kiều Giai Hi nhìn xuống dưới đất liền phát hiện ngay cả đỉnh núi cũng trở nên nhỏ xíu, thành Bạch Phù từ đằng xa cũng có thể thu hết vào đáy mắt. Chứng sợ độ cao trời sinh làm hắn run rẩy hai chân.

“Ngươi sợ độ cao?” Diệp Phong hỏi.

“Dạ.” Kiều Giai Hi thật ngượng ngùng.

“Người tu luyện nếu sợ độ cao thì làm sao có thể phi hành? Nếu là một vị kiếm tiên, chỉ một ý niệm liền có thể bay lên đến mấy vạn dặm trời cao, nếu sợ độ cao thì lúc đó không phải sẽ sợ đến lập tức ngã xuống mặt đất sao?”

Diệp Phong dừng một chút, tiếp tục bổ sung: “Tu luyện tĩnh tâm đại pháp, nếu trong lòng có sợ hãi thì làm sao có thể tiến vào trạng thái vô niệm? Cái gọi là vô niệm cũng có thể nói là không sợ, không lo, không buồn, không vui.”

Nói xong, Diệp Phong để lại Kiều Giai Hi trên trời cao, còn mình thì đi xuống.

“Chưởng môn, đừng để ta lại một mình!” Kiều Giai Hi hô to, nhưng Diệp Phong giống như không nghe thấy, căn bản không để ý tới hắn.

Trên trời cao.

Kiều Giai Hi vừa nhìn xuống phía dưới liền mềm nhũn cả hai chân. Nhưng hắn lại phát hiện cơ thể mình được bao quanh bởi một loại lực lượng vô hình, không thể bị té rớt.

“Mình phải nghe lời của chưởng môn, nhất định phải tĩnh tâm, khắc phục nỗi sợ hãi... Đầu tiên, mình phải gạt cả chính mình rằng mình không hề sợ!”

Kiều Giai Hi hít thở dồn dập, sắc mặt tái nhợt, nhưng vừa nhớ tới lời nói của Diệp Phong trước khi đi liền nhìn chằm chằm xuống mặt đất, muốn xóa bỏ sự sợ hãi.

Hắn cũng không biết, trong cơ thể mình có một luồng lực lượng cổ xưa đang sống dậy, bắt đầu lan tỏa khắp toàn thân.

Một lát sau, Kiều Giai Hi phát hiện chính mình không còn sợ nữa!

“Ta không còn sợ độ cao nữa rồi ư?”

Kiều Giai Hi mừng rỡ, vội vàng nhắm hai mắt giữa trời cao, nghe tiếng gió thổi, tiếng tim đập và những thanh âm ồn ào khác, tâm tình dần dần ổn định lại.

Trên Phiêu Miểu Phong.

“Tinh, kiểm tra đo lường đến đệ tử ký danh “Kiều Giai Hi” đang dung hợp một cách toàn diện huyết mạch cổ thần, tiến độ trước mắt đạt 55%.” Diệp Phong bỗng nhiên nghe thấy tiếng nhắc nhở từ hệ thống.

“Thế mà lại có tác dụng hả?” Diệp Phong kinh ngạc.

Hắn chỉ là tùy tiện chỉ điểm vài câu, thế mà Kiều Giai Hi đã thành công bước trên con đường đúng đắn.

“Hẳn là bởi vì huyết mạch cổ thần của Kiều Giai Hi khá là mạnh, thiên phú của bản thân hắn cũng không tồi, mà ta lại vừa lúc chỉ trúng điểm mấu chốt, cho nên mới thành công.” Diệp Phong nghĩ thầm.

“Diệp chưởng môn!”

Lúc này, dưới chân núi truyền đến tiếng gọi của Tân Quảng Hiên.

Diệp Phong mở ra trận pháp thông đạo, Tân Quảng Hiên nhanh chóng lên đến đỉnh núi, vội vàng nói: “Việc lớn không hay rồi!”

Diệp Phong trong lòng rùng mình, phản ứng đầu tiên là Nhiếp Hồn chân nhân lại bắt đầu làm chuyện gì đó. Hắn vội vàng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tân Quảng Hiên trầm giọng nói: “Nói ngắn gọn là hai việc, việc thứ nhất, hôm nay ở thành Bạch Phù xuất hiện một vị cao thủ thần bí cảnh giới Tụ Nguyên tự xưng là Thiên Diện Ma Quân, chỉ bằng một hơi đã đánh bại ta và Bách Hoa đạo hữu. Tam trưởng lão sai ta lại đây nhắc nhở huynh để ý đến người này.”

Diệp Phong lập tức giơ tay lên, hỏi: “Từ từ đã, ai là Bách Hoa đạo hữu?”

“Khà khà, ta đang muốn nói cho huynh đây. Lâu chủ Thúy Ngọc Lâu Bách Hoa Tiếu, là ấy ấy của ta”. Nói đến đây, Tân Quảng Hiên khoa tay múa chân một hồi, đưa cho Diệp Phong một ánh mắt kiểu “Huynh hiểu mà”.

Diệp Phong không nghĩ tới Tân Quảng Hiên cùng Bách Hoa Tiếu thế mà lại ở cùng nhau, lập tức câm nín.

Nhớ tới lai lịch của Nhan Như Ngọc, Diệp Phong hỏi: “Tân đạo hữu, huynh đã hỏi Bách Hoa Tiếu về chuyện của Nhan Như Ngọc chưa?”

“Ta đã hỏi thăm rồi. Lúc Nhan Như Ngọc hành tẩu ở phụ cận thành Ngũ Thải thì bị người của phó lâu chủ bắt về Thúy Ngọc Lâu. Nhưng Diệp chưởng môn cứ yên tâm, Bách Hoa đạo hữu đối xử rất tốt với Nhan Như Ngọc, chỉ là sau đó Bách Hoa đạo hữu có việc đi ra ngoài, phó lâu chủ có ý đồ khiến cho Nhan Như Ngọc thần phục, cho nên Nhan Như Ngọc mới chạy trốn.”

Tân Quảng Hiên suy nghĩ một lát lại nói thêm: “Sau lại ta mới biết Bách Hoa đạo hữu đã giết chết phó lâu chủ, tất cả đám bộ hạ dưới trướng phạm sai lầm đều bỏ mạng rồi, cũng coi như là cho Diệp chưởng môn một cái công đạo.”

Nghe đến đây, Diệp Phong vừa lòng gật gật đầu, thầm nghĩ Bách Hoa Tiếu cũng là một nữ tử hành sự quả quyết.

“Đúng rồi, ta còn có chuyện thứ hai muốn nói.” Tân Quảng Hiên bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Mấy ngày nay, Yêu Tướng ở Phù Vân u sâm và người của Nhiếp Hồn Môn đều rất yên tĩnh, tựa hồ là đang nhen nhóm ý đồ xấu gì đó. Diệp chưởng môn, huynh phải đề phòng nhiều hơn đó!”

“À, Yêu Tướng ấy à...”

Diệp Phong gãi gãi đầu, thần sắc cổ quái. Hắn rất muốn nói, vào hôm mây đen che phủ khắp đại địa kia, Yêu Tướng đã bị hắn chém rồi, ngay cả yêu đan cũng bị hắn lấy ra luôn rồi.

Còn Nhiếp Hồn Môn chỉ sợ là đang kiêng kị đại trận hộ tông của Phiêu Miểu Phái cho nên gần đây vẫn luôn không dám hoạt động ở vùng xung quanh thành Bạch Phù.

“Yên tâm, không có việc gì đâu.” Diệp Phong xua xua tay.

Tân Quảng Hiên vẻ mặt nghiêm trọng: “Diệp chưởng môn, đây là một chuyện vô cùng nghiêm túc, ngươi không thể thiếu cảnh giác được!”

Diệp Phong biết Tân Quảng Hiên có ý tốt, nhưng trước mắt, chuyện Hổ Tướng cùng phân thân của Nhiếp Hồn chân nhân bị chém giết còn chưa thể truyền ra bên ngoài.

Nếu không, Phiêu Miểu Phái sẽ khiến cho khắp nơi chú ý.

“Lúc này Phiêu Miểu Phái chúng ta chỉ là môn phái cao đẳng, còn chưa có thực lực để so với tông môn Tinh cấp, thà khiêm tốn hành sự vẫn tốt hơn.” Diệp Phong nói thầm.

Thấy Diệp Phong trầm tư, Tân Quảng Hiên cho rằng hắn đang lo lắng việc Yêu Tướng cùng Nhiếp Hồn Môn, bèn định nói thêm gì đó.