TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 140: Ta chính là Thiên Diện Ma Quân

Chương 140: Ta chính là Thiên Diện Ma Quân

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Dứt lời, Bách Biến Thú cướp lấy một bầu rượu, chuẩn bị chạy ra ngoài Thúy Ngọc Lâu.

"Người đâu đến đây!"

"Tên này muốn được chơi trắng!"

Các thị nữ ở câu lan nhao nhao hô to, thanh âm sắc bén truyền khắp cả Thúy Ngọc lâu.

"Dám giương oai ở Thúy Ngọc lâu chúng ta, cắt!" Một thủ lĩnh hộ vệ Luyện Khí tầng năm hô.

Sau một khắc, mười mấy hộ vệ Luyện Khí cảnh vây quanh, chuẩn bị trấn áp Bách Biến Thú tại chỗ.

"Một đám người vô tích sự, cũng dám ở trước mặt Thiên Diện Ma Quân ta ra vẻ ta đây?" Bách Biến Thú cười ha ha, phất ống tay áo một cái, kình khí (khí mạnh) quét ngang, tất cả hộ vệ đều bị đánh bay, không ai có thể đỡ được được một chiêu của hắn ta.

Sau đó, Bách Biến Thú tiện tay bắt lấy hai thị nữ dáng người thướt tha, đang muốn đi ra ngoài cửa.

"Cuồng đồ, xem Thúy Ngọc Lâu ta là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?" Một tiếng quát vang lên từ trên lầu.

Ngay sau đó, một cây kim cuốn gió bay mạnh xuống.

Uy áp khiếp người kia, ngay cả tu hành giả Luyện Khí tầng chín bình thường đều phải biến sắc.

"Có chút bản lĩnh nhỏ, đáng tiếc còn chưa đủ." Bách Biến Thú đột nhiên quay đầu, thổi một hơi về phía phi châm đang bay tới.

Phi châm đột nhiên quay đầu, đâm vào bả vai lâu chủ Bách Hoa Tiếu của Thúy Ngọc Lâu, kình khí đánh nàng bay xa hơn mười mấy thước, bị một bóng dáng mặc áo bào trắng chặn ngang đỡ được.

Hai người nhìn nhau ở giữa không trung, từ từ hạ xuống.

"Bách Hoa đạo hữu, ta đến trễ." Tân Quảng Hiên nở một nụ cười hàm ý "ngươi yên tâm" với Bách Hoa Tiếu, sau đó vung linh kiếm, bổ ra một đạo kiếm khí sắc bén.

Không khí bị kiếm khí xé rách!

Tất cả mọi người nghe được thanh âm chói tai, tất cả đều bịt lỗ tai, hoảng sợ ngồi xổm trên đất, run lẩy bẩy.

"Tân Quảng Hiên, là ngươi!" Bách Biến Thú theo dõi Phiêu Miểu Phong lâu như vậy, cũng biết được không ít người, thấy Tân Quảng Hiên ra tay, tươi cười dần dần kiêu ngạo.

Phanh!

Bách Biến Thú chỉ thổi ra một hơi, đạo kiếm khí sắc bén kia liền giống như pháo hoa nổ tung, hóa thành một đạo kình khí quay ngược trở lại, nặng nề đánh vào lồng ngực Tân Quảng Hiên.

"A!"

Tân Quảng Hiên phun ra một ngụm máu, đụng vào trên người Bách Hoa Tiếu.

"Ha ha! Một người có thể đánh cũng không có." Bách Biến Thú bành trướng hết mức, bắt lấy hai thị nữ câu lan, đường hoàng rời đi.

Phủ Thành chủ.

Tân Quảng Hiên quỳ trên mặt đất.

Lục Sơn Nhạc đi tới đi lui, nói: "Tình huống không ổn lắm! Mấy ngày gần đây, Yêu Tướng và người của Nhiếp Hồn Môn bỗng nhiên ở ẩn lại, hẳn là đang nghẹn chủ ý xấu gì đó, hiện giờ lại có thêm một Thiên Diện Ma Quân thân phận không rõ, khu vực thành Bạch Phù này càng ngày càng nguy hiểm rồi."

Phó thành chủ nhíu nhíu mày: "Tam biểu ca, yên tâm chớ nóng nảy, chỉ cần thành chủ còn ở đây, trừ phi Nhiếp Hồn chân nhân tự mình ra tay, nếu không sẽ không có việc gì đâu."

"Chỉ mong là vậy!" Lục Sơn Nhạc gật đầu.

Chờ Phó thành chủ rời đi, Lục Sơn Nhạc vỗ một cái lên vai Tân Quảng Hiên: "Được đó, cái tên Tân Quảng Hiên ngươi, đi câu lan chơi bời cũng không gọi ta! Nếu ngươi đưa bổn trưởng lão theo, há có thể để Thiên Diện Ma Quân chạy trốn?"

Tân Quảng Hiên không nói nên lời.

"Thôi, ngươi đi một chuyến đến Phiêu Miểu Phong, nói tin tức Thiên Diện Ma Quân này cho Diệp chưởng môn biết, bảo hắn cẩn thận một chút." Lục Sơn Nhạc nói.

"Vâng." Tân Quảng Hiên vội vàng chuồn đi.

Phiêu Miểu Phong.

Kiều Giai Hi cuối cùng cũng tỉnh lại.

“Sao mình lại nằm trong thùng gỗ nhỉ? Không phải mình nên nằm trên mặt đất sao?”

Kiều Giai Hi theo bản năng mà nhảy ra thùng gỗ, phát hiện cả người mình tràn ngập lực lượng, dường như tăng thêm ba phần so với trước khi hôn mê.

“Có phải cảm thấy mình mạnh hơn hay không?” Diệp Phong đang bắt chéo chân ngồi trên ghế dựa, vừa ăn dưa hấu vừa hỏi.

Kiều Giai Hi gật đầu: “Chưởng môn, ta phát hiện lực lượng của mình tăng lên rất nhiều, nếu lại dựa theo cách tu luyện hôm nay tiếp tục tu luyện thì ta hẳn là có thể kiên trì lâu hơn.”

Diệp Phong nói: “Nhiệm vụ huấn luyện mỗi ngày đều sẽ tăng thêm, không thể vẫn giữ nguyên như trước được. Bản chất của việc tu luyện chính là không ngừng đánh vỡ giới hạn của mình, nếu vẫn luôn dựa theo tiêu chuẩn trong quá khứ thì sao có thể tiến bộ?”

Kiều Giai Hi nháy mắt đã hiểu rõ: “Vậy ta sẽ tiếp tục khổ luyện ngay...”

“Từ từ đã!” Diệp Phong gọi Kiều Giai Hi lại: “Mỗi ngày hôn mê một lần là đủ rồi, nhiều hơn ngược lại còn ảnh hưởng đến căn cơ. Rốt cuộc thì tu luyện cũng phải lúc co lúc giãn, cứ tuần tự mà tiến.”

“Vậy kế tiếp đệ tử nên làm gì?”

“Bất động như núi, tĩnh tâm đại pháp!” Diệp Phong nói ra tám chữ.

Vừa nghe lời này, Kiều Giai Hi lập tức có loại cảm giác như đối mặt với một ngọn núi hùng vĩ, ngay cả chính hắn dường như cũng từ một con người biến thành một đỉnh núi, mặc cho gió táp mưa sa đều đứng vững không ngã.

“Thỉnh chưởng môn dạy ta.” Kiều Giai Hi cung kính nói.

Diệp Phong chỉ vào bãi đất trống phía trước, nói: “Đứng giữa đất trống, giữ nguyên tư thế đứng thẳng một cách tự nhiên, sau đó nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái vô niệm, hoàn toàn thả lỏng thể xác và tinh thần, dần dần đắm chìm với thiên nhiên. Lúc này ngươi phải biến mình trở thành một mảnh hư vô.”

Đây là phương pháp mà Diệp Phong căn cứ vào lý giải hiện có của chính mình đối với pháp thuật cân nhắc ra tới, chủ yếu là để Kiều Giai Hi bình tĩnh nội tâm, không có tạp niệm, còn cao minh hơn so với lúc chỉ điểm Mặc Oanh tu luyện kiếm khí trước đó.

Kiều Giai Hi lập tức làm theo.

Hai tay của hắn rũ xuống, đứng vững như tùng bách, hai mắt đóng lại, không nghĩ đến bất cứ thứ gì nữa, trước sau vẫn duy trì sự an tĩnh.

Không bao lâu sau, Kiều Giai Hi vừa đứng vừa ngủ luôn rồi!

Diệp Phong thấy thế thì nhướng mày, vung tay lên, Kiều Giai Hi lập tức bị anh linh chi lực ném lên không trung, sau đó rơi xuống một cách nhanh chóng.

“Aaa!”

Kiều Giai Hi lập tức tỉnh ngủ, kinh hãi kêu lên.

Diệp Phong cũng mặc kệ hắn, làm cho Kiều Giai Hi dừng ở độ cao mười thước rồi để nguyên vậy.

Sau khi nguy hiểm trôi qua, Kiều Giai Hi liền nhớ ra thân thể của mình rất mạnh, bèn lập tức thay đổi tư thế, trong nháy mắt khi hai chân rơi xuống đất liền bắt đầu dùng lực giảm xóc, sau khi lăn một vòng trên mặt đất liền không hề hấn gì.