TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 130: Gậy ông đập lưng ông

Chương 130: Gậy ông đập lưng ông

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Lạc Địa Kinh Lôi (2)!”

(2) Lạc Địa Kinh Lôi: sấm sét đánh xuống đất.

Phân thân của Nhiếp Hồn chân nhân rốt cuộc cũng xuất chiêu.

Một tia sét màu tím đen vô cùng đáng sợ đánh xuyên qua trời đất, giống như một thanh thần kiếm chém xuống, nháy mắt đã đục lỗ phần lớn khiên chắn.

“Liệt Không Trảm!”

Hổ tướng theo sát phóng xuống, một móng vuốt chộp vào lỗ hổng trên khiên chắn, xé nó thành một lỗ hổng rộng mười thước.

Hổ tướng cùng phân thân của Nhiếp Hồn chân nhân xuyên qua vết nứt, đứng ở Phiêu Miểu Phong. Chỉ trong nháy mắt khi bọn họ hạ xuống, mặt cỏ xung quanh lập tức hóa thành tro bụi.

Các đệ tử tránh ở phía sau Diệp Phong, trong mắt cả đám đều tràn đầy hoảng sợ, thân hình không ngừng run rẩy.

“Đại trận hộ tông này quả thật rất mạnh, ít nhất có thể ngăn trở người bình thường ở cảnh giới Tụ Nguyên tầng ba, cả bổn chân nhân đều không thể không tiêu hao toàn bộ lực lượng của khối phân thân này mới có thể phá vỡ.” Phân thân của Nhiếp Hồn chân nhân cất lời, thanh âm khàn khàn như một ông già sắp gần đất xa trời.

“Kế tiếp, bổn tướng liền có thể tự mình quét sạch Phiêu Miểu Phái. Lần hợp tác này cũng xem như thuận lợi.” Hổ tướng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của đám Diệp Phong, trong lòng đắc ý mà cười dữ tợn nói.

“Ngươi thế mà lại chỉ là phân thân chứ không phải thân thể thực? Thế thì không vui rồi, còn tưởng rằng có thể câu được một con cá lớn, kết quả chỉ là bản nhái cao đẳng.” Biểu cảm kinh hãi trên mặt Diệp Phong trong nháy mắt đã hóa thành thất vọng.

Các đệ tử cũng đều khôi phục vẻ bình tĩnh, nào có bộ dáng sợ hãi trước đó.

Hổ tướng cùng phân thân của Nhiếp Hồn chân nhân sửng sốt.

Lúc này, đám người Diệp Phong không phải nên tiếp tục run bần bật, hoặc là quỳ xuống đất xin tha sao?

Sao mà còn giữ được bộ dạng bình tĩnh vậy?

Không thể nào!

“Chết đi cho ta!” Tuy rằng vẫn nghĩ không ra, Hổ tướng vẫn chụp một trảo xuống Diệp Phong, chuẩn bị phá nát trận bàn trong tay hắn.

Nhưng ngay sau đó, Hổ tướng bỗng nhiên phát hiện chính mình bị một sợi dây ánh sáng ngũ sắc không biết phóng từ đâu ra quấn lấy, dù có giãy giụa thế nào cũng không vùng thoát được.

“Xong đời, đây là một cái bẫy!” Hổ yêu rốt cuộc cũng tỉnh ngộ.

“Chúc mừng ngươi, đáp đúng rồi. Phần thưởng cho ngươi là một chuyến du lịch một ngày xuống địa phủ.” Diệp Phong dùng tay đè lại trận bàn, sợi dây ánh sáng ngũ sắc nhanh chóng co lại, giống như lưỡi dao sắc bén mà chém rụng đầu hổ.

Bịch!

Đầu hổ lăn xuống mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục.

Một đời Yêu Tướng cuối cùng vẫn bị sự khinh địch và ngạo mạn của mình hại chết.

Diệp Phong buông xuống trận bàn, nhìn về phía phân thân của Nhiếp Hồn chân nhân.

“Thì ra đại trận hộ tông của Phiêu Miểu Phái các ngươi là một trận pháp gộp, cho dù bản tôn tự mình ra tay cũng chưa chắc có thể thoát được. Vừa rồi là ngươi cố ý làm suy yếu khiên chắn, thả chúng ta tiến vào trận pháp bên trong phải không?” Phân thân của Nhiếp Hồn chân nhân trầm giọng nói.

Nói xong, trên mặt lão không còn chút tươi cười.

“Không tồi, chiêu này gọi là “Gậy ông đập lưng ông”... Không, nên gọi là "Lừa vào tròng rồi giết".” Diệp Phong gật gật đầu, nói.

Lúc này, cảm giác nguy cơ trong lòng Diệp Phong vẫn còn tồn tại.

Cho đến khi phân thân của Nhiếp Hồn chân nhân tự khô héo đi, Diệp Phong mới biết được vị lão đạo dối diện cũng không phải bản tôn mà chỉ là một phân thân. Khó trách so với Nhiếp Hồn chân nhân đến cả tông môn Tinh cấp cũng phải biến sắc trong lời đồn lại kém xa như vậy.

“Diệp chưởng môn, một ván này ngươi thắng. Nhưng rồi sẽ đến một ngày, bổn chân nhân sẽ gặp lại ngươi.” Nói xong, phân thân của Nhiếp Hồn chân nhân ngửa mặt lên trời, hóa thành một đám tro bụi tiêu tán trong gió.

Leng keng!

Một cái túi trữ vật rơi xuống mặt đất, Long Thiên Tinh nhặt lên, lại phát hiện chỉ dựa vào năng lực của mình thì không thể mở ra.

“Túi trữ vật có linh lực mà Nhiếp Hồn chân nhân lưu lại, không có năng lực của cảnh giới Tụ Nguyên thì mở không được đâu.” Diệp Phong sử dụng Anh Linh chi lực để giải phóng linh lực còn sót lại, biến túi trữ vật thành vật vô chủ, sau đó đổ hết đồ vật trong túi ra.

Mười viên linh thạch trung phẩm.

Một đống linh quặng, giá trị đến ngàn viên linh thạch hạ phẩm.

Một chiếc linh chu hạ phẩm, không khác lắm so với con thuyền của đám Tân Quảng Hiên, mặt trên còn có mấy cái khe lõm, để linh thạch vào là có thể bay.

“Tuy rằng đã chọc phải kẻ địch lớn như Nhiếp Hồn chân nhân, nhưng đạt được đống bảo vật này cũng không tính là thiệt.” Diệp Phong nói nhỏ, sau đó nhìn về phía các đệ tử đang vây quanh bốn phía, mắt lộ ra vẻ tán thưởng: “Vừa rồi kỹ thuật diễn của các ngươi không tồi, thêm đùi gà (1).”

(1) Thêm đùi gà: một thuật ngữ hay dùng trong đoàn làm phim, khi thợ hậu kỳ hay nhân viên quay phim làm tốt thì hộp cơm hôm đó của họ sẽ được thêm chân gà. Sau này dùng để khen một người là lợi hại.

“Đều là chưởng môn dạy giỏi.” Các đệ tử trăm miệng một lời nói.

Trước đó, Diệp Phong đã nói hãy xem sắc mặt của hắn mà hành sự.

Vì thế, thấy Diệp Phong lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, các đệ tử cũng học theo, thậm chí còn để lộ biểu cảm và động tác còn khoa trương hơn, lúc này mới khiến hổ tướng và Nhiếp Hồn chân nhân tin là thật.

“Nhưng nếu bản tôn của Nhiếp Hồn chân nhân không chết thì đối với Phiêu Miểu Phái chúng ta mà nói trước sau vẫn là một mối uy hiếp lớn.” Mặc Oanh lo lắng nói.

Chúng đệ tử nghe vậy, sắc mặt cũng đều trầm xuống.

Lúc này, Diệp Phong đã phát hiện cảm giác nguy cơ đó yếu bớt đi nhiều, tận đến khi trở nên cực kỳ mờ nhạt, cho thấy Nhiếp Hồn chân nhân quả thật đã ghi hận Phiêu Miểu Phái, nhưng trước mắt khả năng đã bị việc nào đó cuốn lấy, tạm thời sẽ không ra tay với Phiêu Miểu Phái.

Vì thế, Diệp Phong nói: “Mọi người không cần hoảng, dù sao bây giờ có hoảng loạn cũng vô dụng, nỗ lực tăng thêm tu vi mới là nhiệm vụ hàng đầu. Được rồi, trước thu dọn đỉnh núi một chút đã, ngày mai lại bàn sau.”

Các đệ tử nghe vậy cũng cảm thấy chưởng môn nói có đạo lý, bắt đầu thu thập thành quả đêm nay.

Thấy các đệ tử đều đang bận tay, Diệp Phong bay lên trời rồi nhìn xuống phía dưới, nói thầm:

“Một con Yêu Tướng hạ đẳng hoàn chỉnh, hai con Yêu Thú bán hóa hình, ba mươi chín con yêu thú cấp Yêu Binh cao đẳng. Chỉ bằng chừng đó cũng đủ để để Phiêu Miểu Phái chúng ta giật lấy vị trí đầu của Đại hội chém yêu rồi nhỉ?”

Dù không thể lấy được vị trí đệ nhất thì đem đống nguyên liệu này bán đi cũng có thể lời to. Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Phong mừng rơn.

...