TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 117: Tiêu Phạm Cốc ngây người

Chương 117: Tiêu Phạm Cốc ngây người

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Cô gái này là Hề Hân Vũ, ước chừng 18 tuổi, duyên dáng yêu kiều, kể từ khi Tiêu Phạm Cốc gia nhập Thanh Vân Môn, người này vẫn luôn chiếu cố hắn.

Hề Hân Vũ hỏi: “Đệ còn nhớ Phiêu Miểu Phái không?”

Tiêu Phạm Cốc ngây ngẩn cả người: “Một môn phái hạ đằng, chắc là giải tán từ lâu rồi? Dẫu sau đối mặt với lời khiêu chiến của Xích Xà Phái, bọn họ không thể nào thắng được. Hề sư tỷ, tỷ đột nhiên hỏi cái này làm gì?”

“Ta thấy đệ vẫn nên tự mình xem phong thư này đi!” Hề Hân Vũ mở phong thư ra.

Tiêu Phạm Cốc cau mày, nhìn nội dung phía bên trên phong thư, càng đọc tay càng run, mí mắt cũng giật liên tục.

Soạt!

Tiêu Phạm Cốc vò thư thành một cục rồi ném thẳng xuống đất, nói một cách lãnh đạm: “Phiêu Miểu Phái vậy mà vẫn còn tồn tại, còn chuẩn bị tấn chức môn phái cao đẳng. Mà chưởng môn Diệp Phong, hắn thế mà lại là thiên tuyển chi tử, có chiến lực của Tụ Nguyên Cảnh!”

“Nhưng Phiêu Miểu Phái thăng lên môn phái cao đẳng thì sao chứ?”

“Sư huynh sư tỷ, mọi người không phải không biết, việc xét duyệt môn phái cao đẳng vốn đã lỏng lẻo, cứ có Tụ Nguyên Cảnh tọa trấn là có thể thông qua, chẳng chứng tỏ được cái gì hết.”

Nói đến đây, Tiêu Phạm Cốc nheo mắt: “Chắc mọi người không biết, ngoại trừ Diệp Phong, cả Phiêu Miểu Phái chẳng có ai đánh được hết.”

Hề Hân Vũ gật đầu, nói: “Trên thư có nói là phủ Thành chủ biết ba người chúng ta theo Cửu trưởng lão ra ngoài tu luyện, nên tiện thể mời chúng ta tới tham gia lễ mừng tấn chức của Phiêu Miểu Phái. Sư đệ, đệ đi không?”

Tiêu Phạm Cốc chắp hai tay sau lưng, hướng ánh mắt về Phiêu Miểu Phong mờ ảo trong mây mù: “Đương nhiên phải đi chứ! Hơn nữa, ta sẽ dùng thực lực của chính mình nói cho bọn họ biết, dù Phiêu Miểu Phái thăng lên môn phái cao đẳng, ngoại trừ chưởng môn ra thì chẳng có ai là đối thủ của ta hết... Mà cái này, chính là sự chênh lệch giữa môn phái và tông môn tinh cấp!”

Bạch Minh Lộ cười cười: “Lấy thực lực của Tiêu sư đệ, đó chẳng phải là thỏa sức chém giết à?”

.......

Phủ Thành chủ.

Chu Gia Tiền nhìn tấm hoành phi đề ba chữ “Phiêu Miểu Phái”, lại gắn thêm ba ký hiệu hình lá liễu lên trên một cách cẩn thận.

“Ha ha, xong rồi! Từ nay về sau, Phiêu Miểu Phái chính thức bước vào hàng ngũ môn phái cao đẳng, mở cho mình con đường đi lên tông môn tinh cấp, nhưng mà không biết bọn họ có bước vào hàng ngũ tông môn tinh cấp được không nữa.”

Tân Quảng Hiên ôm thanh kiếm sắc bén đứng kế bên, cười nói: “Ta tin Diệp Chưởng môn làm được, có hắn, sớm hay muộn gì Phiêu Miểu Phái cũng bước lên tông môn tinh cấp.”

“Sao Tân đạo hữu lại khẳng định như vậy?” Chu Gia Tiền hơi ngạc nhiên.

Tân Quảng Hiên dang tay: “Ta không biết, nhưng trực giác nói với ta rằng, Phiêu Miểu Phái nhất định có thể trở thành tông môn tinh cấp, thậm chí là đỉnh cao như Lưu Vân Tông chúng ta.”

Hai đệ tử Lưu Vân Tông là Đổng Cường và Bàng Hải teGgKjIGVḩ khẽ nói nhỏ: “Tân sư huynh, tam trưởng lão ở ngay sau kia kìa!”

Tân Quảng Hiên xua tay ngay tắp lự: “Thôi đi, ta tin mới lạ! Đêm qua tam trưởng lão một mình chạy tới câu lan cũng chẳng thèm gọi ta, chắc giờ còn đau eo đến mức không dậy được kìa!”

“Hử, ngươi nghĩ vậy thật à?”

Chợt một giọng nói lạnh lùng đượm mùi sát khí vang lên từ đằng sau.

Đôi con ngươi của Tân Quảng Hiên co lại, hắn ngự kiếm bỏ chạy trong nháy mắt, quay đầu lại đúng lúc đối diện với đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm của Lục Sơn Nhạc.

“Tam trưởng lão, ta nói đùa thôi mà!” Tân Quảng Hiên trưng ra vẻ mặt như đưa đám.

“Bổn trưởng lão không muốn nghe, chỉ muốn đánh ngươi một trận!”

Nói xong, Lục Sơn Nhạc thình lình bộc phát ra uy áp khủng bố của Tụ Nguyên Cảnh.

....

Một canh giờ sau.

Diệp Phong thay một bộ y phục mới, để các đệ tử đứng phía sau mình, hắn thu liễm khí tức tu vi của mình mà đứng trên khoảng trống trước cửa chính, gương mặt treo nụ cười, chuẩn bị nghênh đón khách khứa lên núi.

Dẫn đầu là một gương mặt quen thuộc với cặp mắt thâm đen.

“Tân đạo hữu, sao mắt ngươi lại sưng thế kia? Ồ! Còn có vết bầm, này là bị ai đánh chứ gì? Thảm quá đi thôi!” Diệp Phong nhìn Tân Quảng Hiên đến đầu tiên, ngay cả giọng nói cũng trở nên ngạc nhiên hơn mấy phần.

Nghe vậy, Tân Quảng Hiên mím chặt môi, nom cái bản mặt buồn bực lắm.

Tân Quảng Hiên im lặng một lúc, lấy tay che mắt, ngập ngừng nói: "Tối hôm qua ta ngủ quên rồi vô tình bị ngã."

“Ngươi là tu hành giả, sao có thể té thành như vậy? Hơn nữa, hai mắt còn bị đập đối xứng đến mức sưng tấy đến như vậy, rõ ràng là bị người đánh mà.” Diệp Phong lộ ra vẻ nghi hoặc.

Tân Quảng Hiên nghe câu này xong, càng cảm thấy buồn rầu trong lòng hơn: “Ta không bị đánh, chỉ vì hôm qua ta ngủ quá cao, ta rơi thẳng từ nóc nhà xuống, tới năm tầng lầu lận đó, đầu chạm đất… Ai, sao trên Phiêu Miểu Phong lại nhiều mây và sương mù quá vậy, hơn nữa hình dạng đỉnh núi cũng không giống nhau nữa.”

Cho đến lúc này, Tân Quảng Hiên mới nhận thấy sự thay đổi lớn ở Phiêu Miểu Phong.

Trong ấn tượng của hắn ta, Phiêu Miểu Phong có dạng bầu dục bất quy tắc, mặt đất lồi lõm, nhưng bây giờ, nó lại biến thành một hình tròn, và mặt đất dường như bị một thanh thiên kiếm chia cắt theo chiều ngang, rất bằng phẳng.

"Quái lạ, linh khí ở đây hình như cũng nồng đậm hơn rất nhiều."

Tân Quảng Hiên dùng sức hít vào, và phát hiện linh khí trên Phiêu Miểu Phong rất đậm đặc, gần như có thể so sánh với linh khí ở Lưu Vân Tông.

"Phiêu Miểu Phái chúng ta lấy được sự che chở của Anh Linh Môn, mấy ngày này xảy ra đại sự, cho nên mới sinh ra biến hóa như vậy… Hoặc là do Anh Linh Môn không vừa lòng vì Phiêu Miểu Phái chỉ là môn phái cao đẳng, nên hy vọng bọn ta cố gắng phấn đấu, đạt tới tông môn tinh cấp!"

Cho tới bây giờ, Diệp Phong nói láo chả cần tới bản nháp, vừa mở miệng là bắt đầu chém gió như thật.

Nhưng mà, nhờ vào thân phận Thiên Tuyển Chi Tử, lời nói của hắn vẫn làm cho Tân Quảng Hiên tin là thật.

“Ta đã nói rồi, sau này Phiêu Miểu Phái nhất định có thể đạt tới tông môn tinh cấp, nhưng mà Tam trưởng lão không tin, còn vì vậy mà đánh ta.” Tân Quảng Hiên cười nói.

Diệp Phong nghe xong lời này liền cảm thấy có chút kỳ quái.