TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 116: Khóc không ra nước mắt

Chương 116: Khóc không ra nước mắt

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nàng mở mắt ra, hớn hở nói với Diệp Phong: “Chưởng môn, tu luyện đúng là chơi hay thật. Con phát hiện thời điểm mấy đám mây ngũ sắc lưu động ở trong người, toàn thân nhẹ nhàng, dẻo dai hơn nhiều.”

“Trâu bò thật!”

Diệp Phong khóc không ra nước mắt.

Dựa vào cái gì mà đệ tử thuận tay nhặt được lại mạnh đến vậy, trong khi cơ thể mình lại vì hệ thống chó chết mà không tu hành được.

“Chẳng nhẽ mình phải làm phàm nhân cả đời à?” Diệp Phong thở dài, yên lặng đứng kế bên hộ pháp cho đám đệ tử, nhân tiện làm quen với Anh Linh Chi Lực.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Phong đứng gần bên linh tuyền, cả đêm không ngủ.

Hắn trơ mắt nhìn Nhan Như Ngọc từ Luyện Khí tầng một bước vào Luyện Khí tầng năm, kinh ngạc đến mức không chợp mắt được.

Đến lúc đám đệ tử kết thúc việc tu hành, cả đám đều phát hiện Nhan Như Ngọc đã đột phá Luyện Khí tầng năm, liền cạn lời.

So sánh với cái này, quả thực tốc độ tu luyện của bọn họ chẳng khác gì rùa bò!

“Có lẽ đây chính là thiên tài đi!” Âu Dương Vũ với tu vi thấp nhất đám nói mà khóc không ra nước mắt.

Trước đó bọn họ là Luyện Khí tầng bốn đỉnh phong, mượn linh nhãn tu luyện một thời gian, sáng hôm nay mới đột phá lên Luyện Khí tầng năm.

Vậy mà Nhan Như Ngọc chỉ tu luyện một buổi tối đã đuổi kịp!

“Khụ khụ, bản chưởng môn đã nói rồi, Như Ngọc là linh thể, còn là căn cốt thượng phẩm, nên tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh, các ngươi quen là ổn rồi, đừng buồn bực làm gì, miễn cho sau này lại khóc hết nước mắt.” Diệp Phong giải thích.

Tam đệ tử Hạ Hà và Thu Cúc nhận mệnh tu vi đếm ngược từ dưới lên nghe xong lời này liền xót xa một trận.

Thấy đệ tử đã tu luyện xong cả rồi, Diệp Phong nhìn phía hừng đông đang dần sáng lên, vẻ mặt bất chợt trở nên nghiêm túc, hắn nói: “Hôm nay là ngày Phiêu Miểu Phái chúng ta tấn chức môn phái cao đẳng, ắt lát nữa sẽ có không ít người qua đây. Các ngươi ăn sáng xong thì chuẩn bị đi, quét tước đỉnh núi cho sạch sẽ một chút.”

“Đệ tử lĩnh mệnh!”

Mọi người vội vàng chắp tay lại rồi đồng thanh.

Lúc nhóm đệ tử đang quét tước đỉnh Phiêu Miểu Phong Phong, Diệp Phong đưa Nhan Như Ngọc và Giả Vũ Lam vào một gian phòng cho khách.

“Mấy cái này là hạt giống linh dược, được chia thành Ngưng Thần hoa, Khí Huyết thảo.... Tổng cộng mười loại, mỗi loại một trăm hạt giống, hơn nữa còn có Ngọc Linh thảo, đây là căn cơ ban đầu của vườn linh dược.”

Diệp Phong lấy hạt giống linh dược đã mua ở Vật Hiên Các ra.

Hắn đặt một chiếc bàn rộng một thước dài hai thước trong phòng khách, bên trên đặt vòng bảo hộ cao một thước, bên trong là cát đủ màu để tiện thể chống thấm nước khắp bốn vách tường.

“Đây là linh sa, chuyên dùng để gieo trồng linh dược, chưởng môn lấy ở đâu vậy?” Giả Vũ Lam hỏi.

Diệp Phong cười: “Biết cái này là linh sa à, xem ra ngươi học hành ở Tàng Thư Các bên phủ Thành chủ cũng được đấy chứ. Từ giờ trở đi, gian phòng ngủ này tạm thời dành cho vườn linh dược, tập trung tạo ra linh dược.”

“Đa tạ chưởng môn đã ủng hộ.”

Giả Vũ Lam lấy ra mười hạt linh dược trong mười một loại, đào những hố nhỏ ở trong linh sa, rồi trồng hạt linh dược vào bên trong, kế đó nàng múc nước bên linh tuyền để tưới cho chúng.

Sau khi mở linh nhãn, Diệp Phong phát hiện hầu hết linh khí đều được những hạt giống linh dược kia hấp thu, rồi nảy mầm một cách chóng vánh, nom rất có triển vọng.

Mà đến lúc Giả Vũ Lam tiếp tục tưới linh dịch, tốc độ sinh trưởng của linh dược bắt đầu chậm lại, cứ đà này chắc phải ba năm mới thành thục được.

“Trồng linh dược là vậy đấy, phải từ từ, động một chút là phải mấy năm, mấy chục năm mới thu hoạch được.” Giả Vũ Lam khẽ mắng.

“Để ta giục sinh thử xem.” Nhan Như Ngọc chủ động vươn tay, linh lực sinh mệnh theo đó tuôn ra, vậy mà tốc độ sinh trưởng của linh dược lại nhanh hơn trước gấp mười lần.

“Tốc độ vẫn hơi chậm, chắc phải ba tháng rưỡi mới thu hoạch được.” Giả Vũ Lam thì thầm.

Diệp Phong chắp hai tay sau lưng, nói: “Vậy là nhanh rồi, dẫu sao tu vi của Như Ngọc còn chưa đủ cao, chờ đến lúc nàng tăng thực lực, mỗi lần thi phàp là có thể khiến linh dược lớn nhanh gấp hai mươi lần, thậm chí là ba mươi lần, khả năng duy trì dài lâu cũng sẽ tăng lên.”

Nhan Như Ngọc giật mình: “Chưởng môn, sao ngài lại biết?”

Diệp Phong chỉ mỉm cười mà không nói gì, hắn nghĩ thầm: Ta có buff, không biết mới lạ đó!

“Được rồi, sau này chỗ linh sa này sẽ là nơi để thí nghiệm, chờ tương lai mua được nhiều linh sa hẵng mở rộng khu trồng trọt cũng được.”

Nói xong, Diệp Phong rời khỏi phòng linh dược.

....

Thành Bạch Phù, một thanh niên đang luyện kiếm tại hậu viện của một khách điếm.

Mỗi nơi kiếm phong và kiếm khí lướt qua, cỏ cây trong hậu viện đều bị chém tả tơi.

“Phù, cuối cùng cũng tới Luyện Khí tầng bảy đỉnh phong!”

Thanh niên tra kiếm vào vỏ, thở phào một hơi, kế đó để lộ một gương mặt tuấn tú nhưng lại hơi lạnh nhạt.

Lúc này, một kiếm khách mặc y phục xanh nom rất ưa nhìn, mày kiếm mắt sâu, hắn ôm kiếm bước đến, miệng ngậm một nhánh cỏ, bộ dáng cà lơ phất phơ, nói: “Tiêu sư đệ, ngươi đúng là chịu khó mà! Mới gia nhập Thanh Vân Môn không bao lâu đã thăng từ Luyện Khí tầng năm lên Luyện Khí tầng bảy.”

Tiêu Phạm Cốc ngoảnh đầu lại, hành lễ với kiếm khách mặc y phục xanh: “Bạch sư huynh, huynh cũng dậy sớm vậy mà.”

Bạch Minh Lộ, đệ tử Thanh Vân Môn phun nhánh cỏ trong miệng ra, nói: “Trước giờ lúc nào ta chẳng dậy sớm, nhưng ngươi ấy à, từ lúc nhập môn vẫn luôn thức khuya dậy sớm để tu luyện, thảo nào được trưởng lão ưu ái.”

Tiêu Phạm Cốc nhìn người trước mắt, ánh mắt sắc bén lên, hắn nói: “Ta luôn luôn khắc ghi những lời môn chủ nói vào lòng, thiên phú cộng thêm nỗ lực, lại đi đúng đường, hiển nhiên là có thể tăng thực lực của mình lên nhanh hơn.”

Bạch Minh Lộ cười cười: “Môn chủ chẳng qua là một kẻ nói dối không chớp mắt thôi.”

Tiêu Phạm Cốc nghe vậy liền trợn trừng hai mắt: “Bạch sư huynh, sao huynh lại có thể hạ thấp môn chủ như vậy được? Huynh phải biết rằng, ngài ấy là Tụ Nguyên Cảnh tầng sáu, là cường giả mà khắp lưu vực Nam Giang này chẳng có ai địch nổi.”

Bạch Minh Lộ chẳng nói gì, chỉ nhún vai.

Lúc này, một cô gái trẻ măng với vóc dáng mê người chạy tới từ ngoài cửa, trong tay cầm một phong thư, trông nghiêm túc lắm: “Tiêu sư đệ, có chuyện này chắc đệ muốn nghe đấy.”

“Hề sư tỷ, có chuyện gì vậy?” Tiêu Phạm Cốc hỏi.