TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 115: Thiên phú đáng sợ

Chương 115: Thiên phú đáng sợ

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Đám đệ tử nghe vậy liền cho rằng vẻ mặt Diệp Phong biến đổi là vì đói bụng, cũng không nghĩ nhiều.

Giả Vũ Lam nhân cơ hội đứng dậy: “Hôm nay về nhà, đúng lúc gói rất nhiều món ăn ngon cho mọi người.”

Dứt lời, nàng lấy ra một bàn đồ ăn thơm lừng từ trong đai lưng trữ vật.

Diệp Phong nở nụ cười gian, móc chén đũa dự bị từ trong không gian của hệ thống: “Hắc hắc, ta nếm thử trước vậy!”

“Á! Chưởng môn, ngài chơi ăn gian!”

“Chờ ta tới phòng bếp lấy chén đũa!”

“Ta trực tiếp ăn luôn!”

Đám đệ tử có người chạy về phòng bếp, có người trực tiếp nhào vào bàn ăn, ngươi tranh ta đoạt, trái lại nom hòa thuận hết sảy.

Chứng kiến một màn này, Nhan Như Ngọc mỉm cười ngây ngô, trong nụ cười chứa đựng vẻ dịu dàng vô bờ bến, khiến đám đệ tử như thể nhìn thấy ánh dương sau khi mây tạnh sương tan, xuân về hoa nở, cảm giác kỳ diệu vô cùng.

“Buồn cười chết mất.”

Mặc Oanh cũng giành đồ ăn, nhưng động tác của nàng vừa sạch sẽ vừa lanh lẹ, mang mị lực riêng biệt của kiếm tu. Nàng liếc mắt, chợt bắt gặp nụ cười của Nhan Như Ngọc, tâm tình tốt hơn hẳn lúc nào chẳng hay.

“Như Ngọc, ngươi không ăn à?” Giả Vũ Lam đã ăn cơm từ trước nên không giành đồ ăn.

Nhan Như Ngọc còn đang nhìn mấy sư huynh sư tỷ ăn ngấu nghiến, nàng lắc đầu, chỉ vào chén nước ở trên bàn: “Ta uống nước là được rồi.”

Long Thiên Tinh ngẩng đầu ngay lập tức: “Dễ nuôi vậy á?”

Diệp Phong vỗ một phát vào đầu Long Thiên Tinh, nói: “Phải là loại nước ẩn chứa linh khí mới được, bởi Như Nhọc có thể chất đặc thù, không giống các ngươi cho lắm.”

“Thể chất đặc thù?”

Đám đệ tử đang và cơm khựng lại.

Diệp Phong nhìn mọi người, biết thân phận “Bình sữa” của Nhan Như Ngọc không giấu diếm nổi, hơn nữa các đệ tử ai nấy đều đáng tin, vì thế nói: “Như Ngọc có thể chất đặc thù, có thể giục sinh linh dược, chữa lành vết thương, chỉ cần bổ sung linh khí là có thể lấp đầy nguyên khí, không giống các ngươi.”

Vừa nghe đến thiên phú “Giục sinh linh dược”, Giả Vũ Lam liền nở nụ cười kiêu ngạo.

Dẫu sao, Nhan Như Ngọc cũng chính là nhân tài mà nàng phát hiện ra!

Các đệ tử còn lại đều chú ý đến khả năng “Chữa lành” nhất, nên lúc nhìn lại Nhan Như Ngọc, cảm thấy nàng thuận mắt hơn bao giờ hết.

“Thiên phú chữa lành có ý nghĩa lớn lắm nha!”

“Kiểu tu hành giả này phải gọi là gì nhỉ?”

Các đệ tử không thèm ăn cơm nữa, đều cắm đầu thảo luận cùng nhau.

Diệp Phong ho khan một tiếng: “Kiểu tu hành giả giống như vậy, có thể chữa lành và giục sinh, chúng ta có thể gọi nàng là... ‘bình sữa’.”

“Bình sữa?”

Đám đệ tử hai mắt nhìn nhau.

Nhan Như Ngọc với tâm tư đơn thuần nhìn vẻ mặt của mọi người, thấy tò mò, liền chớp mắt hỏi: “Chẳng phải ta là Nhan Như Ngọc à? Sao lại gọi bình sữa?”

“Bình sữa là biệt danh của ngươi, như ta chẳng hạn, ta tên Diệp Phong, danh xưng là chưởng môn Phiêu Miểu Phái, cũng là chưởng môn của ngươi.” Diệp Phong giải thích.

Thông qua nhắc nhở từ hệ thống, Diệp Phong biết được tâm trí Nhan Như Ngọc tạm thời chẳng khác mấy đứa trẻ là bao, nhưng bởi vì sở hữu sinh mệnh linh thể nên rất thông minh, năng lực tiếp thu những điều mới vô cùng mạnh, dễ trưởng thành nhanh.

“Ồ?”

Nhan Như Ngọc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Được rồi, ăn cơm tiếp đi.”

Diệp Phong lanh lẹ gắp gần hết đồ ăn ở trên bàn vào bát của mình, kích thích “sự phẫn nộ của dân chúng” trong chớp mắt, tiếp tục dẫn đến cuộc đại chiến giành đồ ăn.

...

VdvZỂ sJudrQEṫ khi ăn cơm xong xuôi, Diệp Phong dùng phòng cho khách của Âu Dương Vũ thành phòng của Nhan Như Ngọc, kế đó đưa y phục mới cho nàng.

Đến khi tắm rửa xong, trông Nhan Như Ngọc còn dịu dàng hơn mấy phần, khí chất điềm đạm, khiến cho người ta có cảm giác như nhìn thấy làn gió ấm mùa xuân.

Nhan Như Ngọc đi đến hậu viện, Lửng Mật liền dựng đứng lên, nhưng lại không lộ ra vẻ muốn đánh nhau, mà sau khi ngửi được khí tức của nàng, liền vui vẻ chạy vòng quanh, như thể đang biểu đạt niềm vui của mình.

“Cây Thanh Liên này đẹp thật đấy.”

Nhan Như Ngọc bước đến bên cạnh linh tuyền, khẽ chạm vào Thanh Liên Tịnh Hóa, truyền xuống từng sợi ánh sáng màu vàng.

Thanh Liên Tịnh Hóa lớn lên trong chớp mắt, nhoáng cái đã nở ra một nụ hoa lớn chừng ngón tay cái ở trên đỉnh.

Song Nhan Như Ngọc lại vì tiêu hao quá độ mà cảm thấy choáng đầu, Giả Vũ Lam nhanh chóng đỡ lấy nàng, đút thật nhiều nước linh tuyền cho đối phương, lúc này nàng mới trở lại bình thường.

“Mặc dù Như Ngọc là linh thể, nhưng còn chưa bước lên con đường tu hành, linh lực trong người khá ít ỏi, bị tiêu hao sẽ không chịu nổi.” Diệp Phong đi tới, “Chờ nàng quen thuộc nơi này hẵng tu hành.”

“Chưởng môn sư thúc, căn cốt của Như Ngọc thế nào?” Giả Vũ Lam tò mò.

“Căn cốt thượng phẩm, bởi có linh thể nên tốc độ tu luyện của nàng sẽ rất nhanh, so với các ngươi còn nhanh hơn nhiều.” Diệp Phong nói.

Chúng đệ tử nghe vậy liền trưng ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Xem ra ta cũng nên nỗ lực tu hành bằng không có ngày lại bị bình sữa đuổi kịp mất.” Long Thiên Tinh ngừng thở, lập tức khoanh chân ngồi bên linh tuyền, dần tiến vào trạng thái tu luyện.

Mấy đệ tử khác cũng như vậy.

Nhìn dáng vẻ cố gắng tu luyện của bọn họ, Diệp Phong mừng muốn chết.

Kể từ khi Phiêu Miểu Phái có linh mạch, linh khí bên linh tuyền dày hơn mười lần, chẳng cần tới Khí Đan tu vi thì tốc độ tu luyện cũng trở nên nhanh hơn nhiều lần.

“Chưởng môn, con cũng tu luyện.” Nhan Như Ngọc thấy các đệ tử xếp thành một vòng quanh linh tuyền tu hành, liền nảy sinh hứng thú dạt dào.

“Đừng hấp tấp.” Diệp Phong lắc đầu.

“Nhưng mà con thấy tu luyện chơi vui lắm.” Nhan Như Ngọc chỉ vào những người khác, “Con thấy xung quanh có nhiều sợi mây ngũ sắc tiến vào người bọn họ lắm, trông chẳng khác gì dòng suối nhỏ đang chảy, con cũng muốn thử xem.”

“Chơi vui?” Diệp Phong suýt nữa ngã ngửa.

Đối với chuyện Nhan Như Ngọc có thể nhìn được linh khí, Diệp Phong chẳng ngạc nhiên là bao, dẫu sao nàng cũng là linh thể sinh mệnh, trời sinh đã thân thuộc với linh khí.

Loại người này còn được gọi là thiên tài.

“Được rồi, ta dạy ngươi tu hành.” Diệp Phong lấy ra công pháp cơ sở “Ngũ Khí Triều Nguyên”, chuẩn bị giảng giải cho Nhan Như Ngọc.

“A, hình như con biết tu luyện thế nào rồi.”

Nhan Như Ngọc chỉ nhìn lướt qua hình vận hành kinh lạc của “Ngũ Khí Triều Nguyên” liền khoanh chân lại, duy trì động tác ngũ tâm hướng thiên, lập tức có linh khí xung quanh vọt tới, hình thành một cái lốc xoáy xung quanh nàng.

“Thiên phú này cũng ghê quá đi.”

Diệp Phong mở linh nhãn ra, phát hiện tốc độ hấp thụ linh khí của Nhan Như Ngọc thế mà lại bằng mười đệ tử cộng lại, liền cảm thán một trận.

Chẳng mất bao lâu, Nhan Như Ngọc đã đột phá tới Luyện Khí tầng một.