TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 52: Đệ tử Lưu Vân Tông

Chương 52: Đệ tử Lưu Vân Tông

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Bởi vậy việc che giấu tung tích cũng không còn quan trọng nữa.

Càng quan trọng là, đi phi thuyền còn có thể tiết kiệm mấy viên linh thạch lộ phí!

“Chúng ta cũng ở thành Bạch Phù, tiện đường.” Diệp Phong nhảy lên phi thuyền, Mặc Oanh cái gì cũng chưa nói, yên lặng đuổi kịp.

Vèo!

Phi thuyền tránh đi phạm vi chiến đấu của hai con Yêu Tướng đỉnh cấp, bằng tốc độ nhanh chóng vọt về phía thành Bạch Phù.

Diệp Phong phát hiện, tốc độ của phi thuyền nhanh hơn nhiều so với đứng trên phi kiếm, mấu chốt là có thể ngồi uống trà, thật thoải mái.

Sau một lúc ngồi nói chuyện, Diệp Phong biết được tam trưởng lão Lưu Vân Tông nhận được giấy mời, mang theo ba đệ tử nội môn là đám Tân Quảng Hiên tới thành Bạch Phù tham gia Đại hội chém yêu.

Lúc dừng chân tại thành Phong Hỏa, tam trưởng lão Lưu Vân Tông liền bảo ba người Tân Quảng Hiên đi diệt trừ các thế lực tà ác ở vùng lân cận để luyện tay nghề, cho nên mới có chuyện bọn họ phá huỷ Tà Quang Trại trên núi.

Còn tam trưởng lão thì lại bởi vì phát hiện Lão Nha Cuồng Trư và Song Sí Cự Ngạc đang đại chiến nên ẩn núp một bên, ý đồ ngư ông đắc lợi, kết quả bị đánh thành trọng thương, lâm vào hôn mê.

“Đúng rồi, quên hỏi đại danh của tôn hữu, đến từ môn phái nào?” Tân Quảng Hiên chắp tay nói.

“Diệp Phong, chưởng môn Phiêu Miểu Phái, vị này chính là tứ đệ tử Mặc Oanh.” Diệp Phong nói.

"Thì ra là Diệp chưởng môn, thất kính thất kính.” Nói xong, Tân Quảng Hiên nhìn hai vị đệ tử Lưu Vân Tông ngồi đối diện, phát hiện bọn họ cũng mang vẻ mặt nghi hoặc.

Theo suy nghĩ của ba người Lưu Vân Tông, thực lực của Diệp Phong mạnh như vậy thì ít nhất cũng là người của môn phái cao đẳng, nhưng bọn họ nhớ rõ thành Bạch Phù không có môn phái cao đẳng nào tên là “Phiêu Miểu Phái”.

Không lẽ là môn phái nào đó mới nổi?

Ba người chỉ có thể nghĩ như vậy.

Lúc này, Diệp Phong chợt nhớ tới “tên phản đồ” Tiêu Phạm Cốc. Lúc tên kia rời đi Phiêu Miểu Phái đã thuận tay lấy luôn Huyền Diệp phi kiếm.

Chuyện này Diệp Phong vẫn luôn nhớ rõ, liền hỏi: “Ba vị có biết Thanh Vân Môn không?”

“Đương nhiên là biết, Thanh Vân Môn là tông môn cấp Nhất Tinh nằm ở nơi sâu nhất của Thanh Vân sơn mạch, nghe nói có công pháp phụ trợ là 《 Thanh Vân Kiếm Quyết 》, chuyên tu kiếm khí, lực chiến rất cao.” Bàng Hải Vận chủ động giải thích, thanh âm cũng ôn nhu như người.

“Ồ, thì ra là thế!” Diệp Phong bừng tỉnh.

Xem ra hắn đã biết vì sao Tiêu Phạm Cốc còn mang theo Huyền Diệp phi kiếm bỏ chạy cùng, rốt cuộc, Thanh Vân Môn chủ yếu tu kiếm đạo, không có kiếm là không được.

Nhưng đây cũng không phải lý do để Tiêu Phạm Cốc mang đi tài sản vốn nên thuộc về Phiêu Miểu Phái!

“Chờ thực lực của mình cao hơn, nhất định sẽ đi lấy Huyền Diệp phi kiếm về.” Diệp Phong nghĩ trong lòng.

Bàng Hải Vận vẻ mặt ý cười hỏi: “Diệp chưởng môn còn muốn hỏi gì nữa không?”

“Thực lực của Thanh Vân Môn như thế nào?” Diệp Phong hỏi.

“Nghe nói có chín đại trưởng lão đều ở cảnh giới Tụ Nguyên, chưởng giáo chân nhân của bọn họ còn đạt tới cảnh giới Tụ Nguyên tầng sáu, ở lưu vực Nam Giang chúng ta cũng coi như là cao thủ hạng nhất trên bảng xếp hạng.” Bàng Hải Vận nói.

Mười người cảnh giới Tụ Nguyên... có chút mạnh nha!

Diệp Phong thầm rùng mình.

Chẳng qua chưởng giáo Thanh Vân Môn cũng chỉ ở cảnh giới Tụ Nguyên tầng sáu, hơn trình độ của bốn mươi con Bình Đầu Ca, mà còn không bằng Lão Nha Cuồng Trư và Song Sí Cự Ngạc.

Nghĩ vậy, Diệp Phong mới thấy bình ổn một chút.

Sau đó, Diệp Phong tiếp tục hỏi bóng hỏi gió, thu được đến rất nhiều tin tức.

Ví dụ như muốn thăng cấp thành tông môn Tinh cấp thì ngoài việc chưởng môn nhất định phải đạt tới cảnh giới Tụ Nguyên tầng ba thì còn phải có được một số lượng Linh Khí nhất định và một vài cơ sở vật chất như Luyện Đan các, Luyện Khí các, Linh Thú các, Đại trận hộ tông,...

Có thể nói, các phương diện của tông môn cấp Nhất Tinh đều rất đầy đủ, vượt xa môn phái cao đẳng trên toàn diện, hai bên khó có thể đánh đồng.

Hơn nửa canh giờ sau.

Phi thuyền dừng trên đỉnh núi Phiêu Miểu.

“Nơi này chính là Phiêu Miểu Phái sao?”

Tân Quảng Hiên nhìn tẩm biển lớn với ba chữ to tướng “Phiêu Miểu Phái” treo trên cửa lớn, phát hiện ở góc phải bên dưới có một ký hiệu cổ xưa hình lá liễu.

Môn phái hạ đẳng!

Môn phái có chưởng môn có thể chống lại Hắc Văn Xà Yêu “nửa hóa hình” thế mà chỉ là hạ đẳng?

Tân Quảng Hiên và hai vị đệ tử kia đều ngây cả người.

Bọn họ cứ nghĩ Phiêu Miểu Phái ít nhất là cũng là môn phái cao đẳng đấy!

Dù không đến cấp đó thì chí ít cũng là môn phái trung đẳng đỉnh cấp.

Kết quả… thế mà chỉ là hạ đẳng!

Tuy vậy, ba vị đệ tử cũng không có chút ý coi thường nào. Rốt cuộc, Diệp Phong cũng là ân nhân cứu mạng của bọn họ.

“Chưởng môn đã trở lại!”

Lúc này, Lý Kiều Kiều mang theo Long Thiên Tinh chạy ra, nhìn đến phi thuyền hoa lệ liền tràn đầy ngạc nhiên.

“Các vị này là đệ tử Lưu Vân Tông, vị đang nằm kia là tam trưởng lão, bởi vì có chút chuyện nên bị thương hôn mê.” Diệp Phong giới thiệu với các đệ tử.

“Tông môn cấp Nhất Tinh Lưu Vân Tông!”

Các đệ tử Phiêu Miểu Phái Phái lộ vẻ kinh dị.

Giờ phút này, Bách Biến Thú hóa thành một con kiến trắng khổng lồ đang núp trong một góc, vẻ mặt buồn bực.

Nó đã thử vô số phương pháp, nhưng mỗi lần đều chỉ vừa mới đi đến bên người Thiết Trảo Long Ưng thì đã bị một cánh thổi bay.

Hiện giờ, nhìn đến tam trưởng lão Lưu Vân Tông đang lâm vào hôn mê nằm trên phi thuyền, Bách Biến thú lập tức đổi sắc mặt.

“Thế mà lại là một tu hành giả ở cảnh giới Tụ Nguyên, ta phải nhanh chóng quay về mật báo.” Bách Biến Thú lập tức biến thành một con chim trắng nhỏ bay về phương xa.

Diệp Phong không chú ý tới Bách Biến Thú mà đang nhìn về phía thành Bạch Phù, phát hiện có một bóng người đầu trọc quen quen đang lái một chiếc bè trúc bay đến, kinh ngạc nói: “Chấp sự Chu Gia Tiền sao lại tới đây?”

Tân Quảng Hiên nghe thấy lời của hắn cũng nhìn qua, lập tức vẫy tay với Chu Gia Tiền, nói: “Chu chấp sự, đã lâu không gặp!”