TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 173: Tin tức của Hoắc Vân Kiệt

Chương 173: Tin tức của Hoắc Vân Kiệt

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Thật ra, Diệp Phong rất vui lòng mời Tạ Giai Nhân ở lại làm khách.

Nhưng mà, vừa nghĩ đến tính cách Tạ Giai Nhân tùy tiện và thần kinh tùy lúc, Diệp Phong sợ tên này sẽ hủy đi Phiêu Miểu Phong, để chắc chắn vẫn nhanh chóng tiễn khách thì hơn.

“Chưởng môn sư thúc, có nhiều thức ăn linh thú như vậy, bọn Tiểu Bạch có thể nhanh chóng đột phá lên yêu thú cấp Yêu Binh trung đẳng, cao đẳng rồi.” Lý Kiều Kiều lấy thức ăn linh thú, cho Tiểu Bạch Hồ ăn.

“Đây là một vạn năm ngàn cân thức ăn linh thú cao đẳng, cộng với ba ngàn cân lúc trước, đủ cho linh thú hộ sơn ăn rất lâu rồi.” Diệp Phong nói, nhớ tới Hoắc Vân Kiệt đang dưỡng thương ở Lưu Sa cổ trấn, sắc mặt lo lắng.

“Chưởng môn, cần ta đi trị thương cho nhị sư huynh không?” Bà vú Nhan Như Ngọc chủ động hỏi Diệp Phong.

Diệp Phong nhớ nhiệm vụ của Nhan Như Ngọc là thôi thúc linh dược, hơn nữa ít nhất phải chữa trị một đệ tử bị thương, mà bây giờ Hoắc Vân Kiệt bị thương, vừa hay là một cơ hội hiếm thấy.

Vì vậy, Diệp Phong gật đầu nói: “Bổn chưởng môn quyết định, hôm nay đến Lưu Sa cổ trấn, ngươi đi cùng ta.”

“Được!” Nhan Như Ngọc ngoan ngoãn gật đầu.

“Ta muốn đi quá!” Long Thiên Tinh yếu ớt nói.

Diệp Phong nhẹ nhàng vỗ đầu Long Thiên Tinh, nói: “Ngươi giúp Thạch Lỗi xây dựng môn phái, ta và Như Ngọc đi là được rồi.”

“Chưởng môn, ta cũng muốn đi!” Mặc Oanh chủ động xin đi: “Trải qua khoảng thời gian rèn luyện, ta phát hiện bình cảnh của mình có nới lỏng, có thể bắt đầu chuẩn bị xông kích Tụ Nguyên cảnh rồi.”

Nghe thế, Diệp Phong vỗ đầu: “Suýt nữa quên mất, ta còn chưa mua quyển “Ngũ Khí Hướng Nguyên” thứ hai, nhưng mà nghe nói giá chỉ có một ngàn linh thạch hạ phẩm, không mắc lắm, lần này ra ngoài thuận tiện mua luôn.”

“Ừm.” Mặc Oanh gật đầu.

Nửa canh giờ sau.

Một chiếc linh chu hơi cổ quái cách mặt đất vài trăm thước bay đi, còn nhanh không ít so với ngự kiếm.

Diệp Phong ngồi đầu thuyền, Nhan Như Ngọc ngoan ngoãn bóp vai cho hắn.

Mặc Oanh đứng giữa linh chu, ôm phi kiếm, cảnh giác nhìn bốn phía.

Linh chu này có được khi chém giết phân thân của Nhiếp Hồn chân nhân, sau khi khảm linh thạch liền có thể phi hành tốc độ cao.

“Với tốc độ này, trưa nay là có thể đến được Lưu Sa cổ trấn.” Diệp Phong cầm bản đồ, phân tích một chút.

......

Mặt trời lặn rọi sáng chân trời, chiếu đỏ nửa khoảng trời.

Trong một tòa viện tĩnh mịch tao nhã của Lưu Sa cổ trấn.

Hoắc Vân Kiệt nằm trên ngọc đài, cảm giác cả người run rẩy, mặc dù phần lớn thương thế đã khỏi, nhưng kinh mạch toàn thân vẫn không thể hồi phục, mơ hồ phát đau.

Đinh Bạch Tuyết bưng một bát thuốc đến bên cạnh.

“Vân Kiệt, uống thuốc thôi.”

“Đây là thuốc gì?”

“Linh dược đặc biệt trị kinh mạch, hiệu quả cũng được, hẳn có thể khiến tốc độ hồi phục của ngươi tăng thêm ba phần.”

“Đa tạ!”

Hoắc Vân Kiệt uống thuốc, phát hiện cơ thể quả thật thoải mái rất nhiều, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng nhớ đến chi tiết lúc rút kiếm tối qua, ánh mắt lấp lánh.

“Thì ra, ta cần tập trung linh lực toàn thân, mới có thể tung ra kiếm quang, đây lại là nguyên lý gì nhỉ?”

“Đúng rồi.... là đè nén.”

“Kiếm quang và kiếm khí đều là một loại khí đè nén cực mạnh, ta là tu hành giả, có thể đè nén linh khí, ngưng tụ đến mũi kiếm, rồi lập tức bổ ra, là có thể bộc phát ra sức phá hoại đáng sợ.”

“Đáng tiếc, tu hành của ta vẫn chưa đủ, chỉ có thể rút Hàn Quang Kiếm ra một tấc.”

Nghĩ đến đây, Hoắc Vân Kiệt phát hiện suy nghĩ của mình càng ngày càng rõ ràng, chỉ cần cơ thể hồi phục tốt, là có thể không ngừng diễn luyện, đến khi luyện thành Bạt Kiếm Thuật chân chính.

Bịch bịch bịch!

Một chuỗi tiếng bước chân ập đến.

Sau đó, Hoắc Vân Kiệt kinh ngạc phát hiện ở ngoài cửa phòng có Diệp Phong, Nhan Như Ngọc, Mặc Oanh, lập tức dụi mắt: “Kỳ lạ, mắt ta hoa rồi sao?”

“Ba vị là?” Đinh Bạch Tuyết cũng nhìn ba người Diệp Phong, vội vàng hỏi.

Nghe vậy, Hoắc Vân Kiệt kích động ngồi dậy: “Chưởng môn sư thúc, thật sự là mọi người?”

Nghe Hoắc Vân Kiệt nói, Đinh Bạch Tuyết lấy tay che miệng: “Đây chính là Diệp chưởng môn Phiêu Miểu Phái sao? Trẻ tuổi quá!”

“Bọn ta nghe nói ngươi bị thương, cho nên đến đây.” Diệp Phong quan sát Hoắc Vân Kiệt, phát hiện hắn không có thiếu tay thiếu chân nào, vẻ mặt dần thả lỏng, sau đó nhìn Đinh Bạch Tuyết, hỏi: “Vị này là Đinh Bạch Tuyết môn chủ Lưu Sa môn nhỉ?”

“Chính là vãn bối, tham kiến Diệp chưởng môn.” Đinh Bạch Tuyết vội vàng hành lễ.

Diệp Phong gật đầu.

Sau khi đến Lưu Sa cổ trấn, Diệp Phong từng nghe ngóng tình hình, đã biết chuyện xảy ra tối qua.

Ngay cả địa chỉ của tiểu viện này cũng nghe ngóng được từ người dân.

Diệp Phong đi đến trước mặt Đinh Bạch Tuyết, lấy ra một bao bố, đưa qua: “Đây là một trăm linh thạch hạ phẩm, cảm tạ ngươi đã chăm sóc Vân Kiệt.”

“Diệp chưởng môn, ta không thể lấy!” Đinh Bạch Tuyết liên tục xua tay.

"Ngươi cứ cầm đi!" Diệp Phong nói xong, trực tiếp vận dụng Anh Linh chi lực.

Đinh Bạch Tuyết phát hiện hai tay mình không khống chế được, vậy mà lại chủ động nhận lấy túi linh thạch kia, ý thức được đây là thủ đoạn kinh người của Diệp Phong, trong lòng chấn động, lập tức sinh ra lòng kính sợ.

"Như Ngọc, chữa thương cho Vân Kiệt."

"Vâng chưởng môn."

Nhan Như Ngọc đi tới bên cạnh Hoắc Vân Kiệt, hai tay duỗi thẳng ra, phóng xuất linh lực sinh mệnh nhu hòa, Hoắc Vân Kiệt cảm giác cả người ấm áp, tất cả kinh mạch bị tổn hại đang khôi phục với tốc độ cực nhanh, một lát sau đã khỏi hẳn.

"Đa tạ Như Ngọc sư muội!"

Hoắc Vân Kiệt nhảy lên, hoạt động một chút, phát hiện mình không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, thậm chí còn bởi vì lần bị thương ngoài ý muốn này mà khai phá kinh mạch, không bao lâu nữa là có thể đánh vào Luyện Khí tầng tám đỉnh phong.

"Đây là thủ đoạn gì?"

Trên mặt Đinh Bạch Tuyết đầy vẻ kinh ngạc.

Trong nhận thức của nàng, bị thương cần phải dùng thuốc chữa thương, nhưng vì sao Hoắc Vân Kiệt chỉ hấp thu một chút ánh sáng nhu hòa, liền hoàn toàn khỏi rồi?

Vẻ mặt Nhan Như Ngọc tự hào, giải thích: "Đây là thiên phú của ta, dù cho bị thương nặng như thế nào, ta đều có thể được chữa trị được."