CHƯƠNG 1666: NHIỆM VỤ THĂNG CHỨC THÍCH KHÁCH (3) Thợ săn lộ ra vẻ do dự.
Người đàn ông mặt đen thở dài, giang hai cánh tay nói: “Hai người chúng ta là thợ săn đến nơi này sớm nhất, nhưng phía sau khẳng định những người khác cũng sắp tới rồi. Lẽ nào chúng ta thật sự phải đánh đến một mất một còn, sau đó để cho bọn họ được lợi?”
Thợ săn kia nghĩ đạo lý này cũng rất đúng.
“Ngươi có ý gì?” Hắn ta buông binh khí, hỏi.
“Rất đơn giản, chúng ta cùng đi tìm bảo vật, sau khi chuyện thành công chia năm năm, như vậy vừa không cần tranh giành, vừa được tiền thưởng, là buôn bán có lời nhất rồi.” Người đàn ông mặt đen nói.