CHƯƠNG 1789: CỨU NGƯƠI MỘT LẦN Ào ào!
Một đống đồ linh tinh rơi xuống dưới đất.
Sợi tơ đen trên tay Cố Thanh Sơn lập tức bay ra ngoài, quấn quanh một thứ ở trong đó.
Thứ này là một mảnh vỡ to khoảng nửa ngón tay, cũng không biết được làm từ gì nữa mà sáng lung linh, trông rất đẹp mắt.
Cố Thanh Sơn đưa tay ra, hút mảnh vỡ kia vào trong tay hắn.