Thông thường điêu khắc một vị Đậu Binh, linh mộc chỉ cần lớn cỡ cổ tay hài tử, dài bằng bàn tay là đủ, điêu khắc vị Long Bá này, e rằng phải dùng linh mộc cao hơn người, to hơn người mới được?
Hơn nữa chất lượng còn không thể thấp!
Tuy rằng Lâm Giác từ trong sào huyệt của Báo Vương tìm được không ít linh mộc, rất nhiều đều là thượng phẩm, rất thích hợp dùng để điêu khắc Đậu Binh, nhưng lại chẳng có khúc nào dài và to đến vậy.
Trước kia đến Khô Trạch huyện, bên trong ngược lại có rất nhiều cổ thụ đắc được linh vận, chiều dài và độ lớn đều đã thỏa mãn, nhưng thứ nhất chúng chỉ là sống lâu tự sinh linh vận, kỳ thực còn kém xa so với Lê Tổ năm xưa đã thành tinh, thứ hai hắn lại học được Mộc Độn chi pháp, người ta sống tốt như vậy, nói không chừng đều sắp thành tinh rồi, lẽ nào lại đi tùy tiện chặt phá?
Lần trước Lâm Giác nhiều nhất cũng chỉ bẻ vài cành ở dưới không đón được ánh mặt trời, việc này giống như là giúp chúng tỉa tót tóc và móng tay, đối với sự sinh trưởng của chúng cũng có ích, mà dù là như vậy, hắn cũng có hồi lễ.