Nghĩ một chút, hắn mới thấy mình thật ngu ngốc, chuyện này bản thân nghe còn thấy kinh ngạc, nhưng những chuyện lớn như vậy, sao có thể qua mắt được bậc thần tiên như Lâm chân nhân?
Sau đó, hắn vội vàng đáp:
“Uông lão tiên sinh tuổi đã cao, nhưng cả đời ông ấy làm nhiều việc thiện, giờ là lúc hưởng phúc, không còn phiền muộn, con cháu lại hiếu thuận, nên sắc mặt cũng rất tốt. Khi tiểu nhân đến đưa thư, ông ấy còn giữ tiểu nhân lại hỏi rất nhiều chuyện về Lâm chân nhân.”
Lâm Giác cùng hắn trò chuyện khá lâu, cho đến khi bên ngoài trời đã nhá nhem tối, lại mời bọn họ đến tửu lâu trên phố dùng bữa, sau đó mới khách khí tiễn bọn họ về.
Sau đó, hắn trở lại viện.