Lên núi đã mấy năm, trừ lần dùng Cự Linh Đan, Lâm Giác cũng không chuyên tâm luyện thể, trong đạo quán cũng không có phương pháp luyện thể của tu sĩ thượng cổ. Tuy nhiên, bất tri bất giác, hắn cũng đã có khinh công tuyệt luân, một hơi lên tới đỉnh Phù Khâu Phong mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
Lần này, hắn còn mang theo một cái cuốc.
Hồ ly so với hắn còn nhẹ nhàng hơn, thoắt một cái đã lên tới đỉnh núi. Nó đứng ở bên vách đá nhìn bốn phía, sau đó lại nhảy lên, đáp xuống trên cây tùng cổ thụ.
Lâm Giác nhìn bốn phía.
Cây tùng cổ thụ to nhất trên đỉnh núi cũng không khó tìm, vì lần đầu tiên hắn lên Phù Khâu Phong đã tựa vào nó, sau này hắn cũng dùng nó để luyện tập Mộc Độn chi pháp. Chính là cây tùng này, lúc này hồ ly đang ở trên đó.