"Chính là trên đường đến huyện thành, chẳng phải có một nơi gọi là Lĩnh Sơn Ao sao? Nơi đó trước đây có thờ một vị nhân kiệt, tên là Lưu Thái, vốn là người địa phương, sau đó tòng quân, nghe nói làm đến chức Thiên Tướng hay Giáo Úy gì đó, vì chiến đấu anh dũng mà tử trận, được người ta lập miếu thờ, trên danh nghĩa phong cho tước hầu, gọi là Lưu Thái Hầu, miếu thờ cũng gọi là Lưu Thái Hầu miếu."
Thư nhị thúc nói với hắn:
"Hương hỏa của Lưu Thái Hầu miếu trước kia cũng thịnh vượng được vài chục năm, nhưng dù sao gã cũng chẳng phải thần tiên cao cường gì, chẳng bao lâu hương hỏa dần dần nguội lạnh, may là miếu ở trên đường, thỉnh thoảng cũng có người đến lễ bái.
Cuối năm ngoái, nhi tử ta về nhà ăn Tết, khi đi ngang qua Lĩnh Sơn Ao thì gặp bạn học cũ, uống chút rượu, lúc đi ngang qua Lĩnh Sơn Ao, thấy hương hỏa của gã lạnh lẽo, liền vào thắp nén hương lễ bái. Cũng không nói lời gì quá đáng, chỉ cảm thấy gã đáng thương, nói mấy câu thương cảm mà thôi, bạn học của hắn cũng có thể làm chứng, nhưng sau khi trở về, thường bị Lưu Thái Hầu kia nhập xác, ầm ĩ đòi chúng ta phải đến cung phụng gã.
Nếu chúng ta không cung phụng, gã sẽ tự tát vào mặt mình, nhảy từ trên lầu xuống, thậm chí còn nhảy xuống Khê Cát Dương, chẳng khác gì một tên lính côn đồ, người già trong nhà đều lo lắng đến phát bệnh.