"Đa tạ chân nhân!"
"Chân nhân đối với chúng ta ân trọng như núi!"
Sự kinh ngạc và cảm động của nhóm thương nhân kia còn lớn hơn cả thương nhân Thư thôn, ít nhất trước đó bọn họ còn không hay biết, không có sự chuẩn bị tâm lý, phút chốc mất đi rồi lại có được, gần như khóc lóc thảm thiết.
Những năm gần đây buôn bán không dễ dàng, bất kể là đi Giang Nam hay kinh thành, một chuyến đi cũng không phải ba năm ngày là có thể trở về. Cộng thêm nguy hiểm phải đối mặt trên đường, tránh không khỏi chuyện ăn gió nằm sương, đây là một công việc vất vả, hơn nữa địa vị của thương nhân cũng không cao, phải là người thật thà, cần cù, không sợ khó nhọc nhất mới có thể kiên trì, cho nên rất nhiều đội ngũ thương nhân đều cùng thôn cùng tộc, mới có thể dễ dàng tương trợ lẫn nhau.
Kiếm tiền không dễ, mất rồi lại tìm được, bọn họ chỉ đành kiểm tra đi kiểm tra lại, mới khiến cảm giác hư ảo trong lòng dần dần khôi phục lại thành chân thực.