Ban đầu cao hơn một người, rồi dần thành một người cao, khi lớn lên thì cao hơn một trượng, rồi từ một người cao biến thành ngang vai Lâm Giác, lúc này khi biến lớn, đã cao hai ba trượng, tiếp tục tế luyện, đợi đến khi nó bị tế luyện đến độ cao ngang eo Lâm Giác, Lâm Giác liền không dám tùy tiện phóng lớn nó ra xem nữa.
Lúc này nó biến lớn, hẳn là đã cao bốn năm trượng, đã vượt xa tường viện, cũng vượt qua hai tòa điện chính trong quan, Lâm Giác sợ nó dù ở trong nội viện, cũng sẽ dọa đến hương khách ở ngoại viện.
Mà lúc này, sơn hoa sau nhà đã nở rộ khắp nơi.
Có một đám tiểu đạo sĩ tuổi còn nhỏ, chưa đến mười hoặc mười mấy tuổi đang men theo những bậc đá giữa vách núi mà đi, kẻ nhát gan thì dán sát vào vách núi mà bước, sợ trượt chân ngã xuống, kẻ gan dạ thì ghé sát mép bậc đá thò người xuống nhìn, thấy vách đá dựng đứng phía dưới và đáy vực sâu thăm thẳm, vừa kinh ngạc, vừa tò mò.
"Ngọn núi cao như vậy, ai có thể tu một con đường trên núi này?"