TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 127: Thay xe lăn mới, nhất niệm phá Thể Tàng

Dịch: Nguyễn Anh Hùng

Có người đã đột phá thể tàng cảnh trước.

Đối với một người hay tranh cường háo thắng như Bá Vương thì đây là một sự đả kích.

Hắn một mình một ngựa xông vào giữa đại quân Bắc quận cũng không thể đột phá Thể Tàng, trên cầu treo, hắn dùng thương thế đổi mệnh đối thủ, vẫn là kém một xíu nữa.

Nhưng bây giờ người khác lại nhanh chân đến trước, đột phá Thể Tàng.

"Người này là ai?"

Bá Vương đứng yên ở đảo trên không, tóc hắn tung bay, miệng thì thầm.

Là Nhiếp Trường Khanh?

Hay là Ngưng Chiêu?

Hai người này có khả năng lớn nhất.

Bá Vương lắc đầu, bất kể như thế nào, hắn xem như đã chậm một bước.

Tuy nhiên, chậm một bước cũng không sao, thực lực cũng không phải càng sớm đột phá là càng mạnh.

Quay người đi vào trong cung điện trên đảo trôi nổi.

Đỉnh đồng ba chân sừng sững đứng đó, có khói tím lượn lờ, Bá Vương đi vòng quanh đỉnh đồng một vòng, không có hứng thú gì liền đi tới trước cung điện.

Cung điện này và lăng mộ ở bí cảnh lúc trước không giống nhau lắm.

Lăng mộ thì âm u, dù sao cũng là nơi chôn xương, tràn ngập tử khí.

Mà cái cung điện này, dường như có tiên khí lượn lờ, trong lúc mơ hồ có một mùi thơm làm cho tâm tình người ta yên tĩnh lại.

Bá Vương nhíu mày đứng yên rất lâu.

Kế tiếp, mới vươn tay ra đẩy cửa cung điện.

Trong cung điện tối tăm, đưa tay ra không thấy được năm ngón, lúc Bá Vương đẩy cửa cung điện, từng dãy ánh nến tự động sáng lên.

Bên trong này khá trống trải, chỉ bày ra một bàn bát tiên bằng bạch ngọc.

Trên bàn bát tiên bày một ít đồ vật.

Bá Vương hơi thở gấp gáp, có phương pháp tu Thể Tàng cảnh hay không?

Hắn mấy bước tới trước bàn bát tiên, ánh mắt nhìn vào đồ vật bên trên, hơi ngẩn người ra.

Hắn phát hiện trên bàn có ba cái hộp nhỏ.

"Xông qua bí cảnh đều sẽ có ban thưởng. . . Giống như trước đó tại Ngọa Long bí cảnh có được tu tiên pháp, cùng với. . . Kết đan của thượng cổ Luyện Khí sĩ."

Bá Vương trầm ngâm, rõ ràng phần thưởng lần này, chính là ba cái hộp trước mắt.

Do dự nửa ngày, Bá Vương vươn tay lấy một cái hộp nhỏ.

Mở hộp ra.

Hương thơm nồng đậm lan ra, quanh quẩn trong mũi của hắn.

Trong hộp nhỏ, mùi hương biến thành những chữ viết nổi lên.

"Tụ Khí đan, khi nuốt có thể hội tụ thiên địa linh khí, khôi phục linh khí trong khí đan, tăng tốc độ tu hành, không có tác dụng phụ."

Chữ viết xuất hiện trong thời gian một hơi thở, liền tan đi.

Bá Vương đôi mắt sáng lên, Tụ Khí đan này là thứ tốt a!

Trên thế gian này gần như không đâu có, cực kì trân quý, hắn nhất định phải biết quý trọng.

Trong hộp nhỏ có ba hạt Tụ Khí đan.

Bá Vương thận trọng cất nó đi.

Ánh mắt hắn lại nhìn vào cái hộp khác.

Lại lấy một hộp, mở ra, bên trong chỉ có một hạt đan dược tròn trịa.

"Bạo Khí đan, nuốt vào có thể bùng nó gấp mười lần linh khí trong khí đan, đạt được lực lượng mạnh mẽ, đây là đan dược dùng để vượt cấp giết địch, tác dụng phụ: Trong thời gian ngắn sau khi sử dụng sẽ bị suy yếu cực độ."

Viên đan dược bốc lên hương thơm ngưng tụ thành chữ viết hiện lên dòng giới thiệu.

Bá Vương hít sâu một hơi, bùng nổ gấp mười lần linh khí trong khí đan!?

Cái đồ chơi này. . . Thật là đáng sợ.

Hắn có "Bạo Khí đan" này, thậm chí có lòng tin khiêu chiến Bắc Lạc Lục thiếu chủ một phen!

"Đồ tốt!"

Bá Vương vội vàng cất cái hộp này đi, ánh mắt lại nhìn vào cái hộp thứ ba.

Tụ Khí đan và Bạo Khí đan mặc dù đều rất tốt, tuy nhiên, Bá Vương lại cần bảo vật để hắn đột phá thể tàng cảnh.

Trong lòng hắn có chút tiếc nuối.

Mở hộp ra.

Chữ viết hiện lên.

"Trúc Thể đan, nuốt vào có thể giúp người khai thác tiềm năng bản thân, đột phá Thể Tàng cảnh, tác dụng phụ: Suy yếu thiên phú tu hành."

Ánh mắt Bá Vương co rụt lại.

Trúc Thể đan, đột phá Thể Tàng!?

Ánh mắt Bá Vương rung động dữ dội, đột nhiên đưa cái hộp lên, vội vàng cầm Trúc Thể đan ra, định bỏ vào trong miệng.

Tuy nhiên. . .

Thời điểm sắp đưa đan dược vào miệng, Bá Vương đột nhiên dừng lại.

Hắn thật sự bị kích thích bởi vì có người đột phá trước hắn.

"Tác dụng phụ. . . Suy yếu thiên phú tu hành?"

"Vì Thể Tàng cảnh mà muốn ta hi sinh thiên phú tu hành? Đáng giá không?"

Bá Vương mở lòng bàn tay ra, nhìn đan dược màu xanh đen, để tay lên ngực tự hỏi mình.

Không đáng.

Tất nhiên là không đáng giá!

Bá Vương đem Trúc Thể đan nhét vào trong hộp, đóng lại mang đi.

Chính hắn không cần Trúc Thể đan cũng có thể đột phá Thể Tàng.

Còn không bằng giữ đan dược này lại, tương lai nếu Mính Tang không cách nào đột phá Thể Tàng, viên đan dược này có thể để Mính Tang dùng.

Bá Vương đoán không sai, trong tám bí cảnh Long Môn, Trúc Thể đan có tám viên.

Nói cách khác, tương lai có thể bồi dưỡng được tám vị tu hành Thể Tàng cảnh. . .

Thế nhưng mà người dùng Trúc Thể đan đột phá Thể Tàng cảnh, tất nhiên sẽ kém hơn người khác, không phải là cố gắng tự mình đột phá, thì cũng chỉ như mây trời mong manh dễ tan.

Cất hết đan được, trên bàn bát tiên cũng không còn vật gì cả.

Bá Vương đi ra khỏi cung điện, ánh mắt lướt ngang, nhìn vào đại cung điện nằm tại trung tâm bát đại Long môn.

Chẳng qua chỉ mới nhìn thoáng qua mà Bá Vương đã cảm giác được máu trong cơ thể mình chảy chậm lại.

Trong đại cung điện tất nhiên là có nhân vật cực kỳ đáng sợ đang ngủ say.

Lục Phiên có chút ngoài ý muốn, Bá Vương thế mà không bị cám dỗ, không ăn Trúc Thể đan.

Nếu như mà Bá Vương thật sự ăn Trúc Thể đan, Lục Phiên cũng sẽ không ngăn cản, bởi vì đây là con đường mà hắn quyết định, tương lai gập ghềnh trắc trở thế nào thì hắn cũng phải tự đi.

Không suy nghĩ nữa.

Lục Phiên bắt đầu nghiên cứu phần thưởng:《Bản chép tay về cách luyện khí》 cùng với 《Bản chép tay về cách luyện chế Long Huyết đan》.

Hai phần thưởng này, công dụng giống như tên. Giống với 《 Bản chép tay về cách luyện chế Tụ Khí đan 》 trước đây.

Để Lục Phiên tò mò chính là 《 Bản chép tay về cách luyện khí 》.

Luyện khí, có thể luyện ra linh cụ sao?

Linh áp kỳ bàn là linh cụ cấp bậc huyền giai, có thể tăng cao sức mạnh của người tu hành.

Tập trung ý nghĩ vào trong 《 Bản chép tay về cách luyện khí 》 .

Lập tức, trong mắt Lục Phiên dường như có ánh sáng đang cuộn trào, tựa như có từng hàng chữ đang chạy ngang trước mắt.

Áo trắng tung bay phần phật.

"Luyện khí. . ."

Lục Phiên hít sâu một hơi, đây cũng là một môn học cao thâm.

So với luyện đan cũng không dễ hơn bao nhiêu.

Suy nghĩ lóe lên, Lục Phiên tiến vào trong 【 Truyền Đạo đài 】 , ở đây hắn có khả năng tùy ý luyện tập luyện khí.

Luyện chế linh cụ đầu tiên nên luyện cái gì đây?

Lục Phiên suy tư.

Hắn ngồi xếp bằng trên trận pháp, trước người có khoáng thạch và kim loại đang trôi lơ lửng.

Căn cứ theo giới thiệu trong Bản chép tay về cách luyện khí, Lục Phiên bắt đầu dùng cường độ linh hồn tới dung luyện khoáng thạch và kim loại, sau đó dùng linh khí tinh luyện.

Thiên chuy bách luyện sẽ ra được vật phẩm tốt.

Lục Phiên cũng không có nóng vội.

Cũng không biết qua bao lâu có thành công, cũng có thất bại.

Lục Phiên xếp bằng trên trận đài, mà bốn phía xung quanh có những cây kiếm ngắn như dao găm mà không có chuôi bay lơ lửng.

Sau khi đem những khoáng thạch kim loại còn lại luyện chế thành những lưỡi kiếm cuối cùng.

Lục Phiên chầm chậm mở mắt ra.

Cho dù là ở trong Truyền Đạo đài nhưng Lục Phiên cũng đã có chút cảm giác mệt mỏi.

Hắn tổng cộng chế tạo được 1000 thanh kiếm ngắn, đều không có chuôi.

Lục Phiên liếc mắt nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên, cũng có chút hài lòng.

Giơ tay lên, vỗ tay phát ra tiếng.

Sử dụng cường độ linh hồn, sau một khắc, những lưỡi kiếm này dồn dập gào thét bay lên mạnh mẽ như những con rồng kim loại.

Sau một hồi, những con dao tự động biến hóa tạo hình.

Trước mặt Lục Phiên xếp thành một chiếc xe lăn.

Xe lăn trắng bạc sáng lạn, do một ngàn thanh kiếm ngắn ghép thành!

Lục Phiên đôi mắt sáng lên.

Quả nhiên, loại xe lăn này, mới phù hợp với khí chất ưu nhã của hắn.

Hắn khẽ suy nghĩ để thoát ra khỏi Truyền Đạo đài.

Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, dựa vào lan can gỗ, gió hồ nhẹ nhàng làm tóc hắn tung bay.

Trên sân thượng của Bạch Ngọc Kinh.

Lục Phiên nhìn vào đầu bậc thang, giơ tay lên, sử dụng cường độ linh hồn, nhẹ nhàng chỉ một chỉ.

Sức mạnh linh hồn phát tán mãnh liệt.

Sau đó, một ánh sáng bạc hiện ra.

Rất nhanh, vô số hào quang màu trắng bạc từ không trung hiện ra, sắc bén kinh khủng, cảm giác đáng sợ, phát ra tiếng gào thét trên sân thượng Bạch Ngọc Kinh.

Một ngàn lưỡi đao lơ lửng giữa không trung, hóa thành xe lăn màu trắng bạc.

Xe lăn yên lặng hạ xuống sân thượng.

Lục Phiên cười một tiếng.

Thân thể bay lên, bỏ lại xe lăn bằng gỗ, bay qua ngồi bên trên chiếc xe lăn làm từ những lưỡi kiếm, chiếc chăn lông dê vẫn như cũ nhẹ nhàng phủ lên chân của hắn.

Những lưỡi kiếm trên xe lăn này, mỗi một cái đều là linh cụ cấp Hoàng giai.

Lục Phiên trong tương lai có khả năng sẽ từ từ cải tiến, dùng linh khí tẩm bổ để linh cụ tăng đẳng cấp lên.

Một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn của xe lăn.

Nhập tâm suy nghĩ, bắt đầu nghiên cứu 《Bản chép tay về cách luyện chế Long Huyết đan. 》

Đạo tông.

Nhiếp Trường Khanh cõng đạo cô, khí tức trên người đang không ngừng tăng lên, lá trúc khô xung quanh như bị một cơn lốc cuốn lên, bay vòng quanh thân thể của hắn.

Tóc Nhiếp Trường Khanh tung bay, mắt sáng như đuốc.

Xa xa, Lý Tam Tuế cảm thấy áp lực cực lớn.

Thật mạnh!

Sức mạnh của Nhiếp Trường Khanh nằm ngoài dự liệu của nàng.

Đây là đang. . . Đột phá sao!?

Nhiếp Trường Khanh một tay cầm đao mổ heo, tâm tình rung động dữ dội.

Mặc dù miệng hắn nói kết cục gì đối với hắn mà nói đều là kết cục, thế nhưng. . . Chờ đợi năm năm, sao lại có thể dễ dàng cam chịu được.

Thê tử còn sống, đối với hắn mà nói, cũng là một sự may mắn.

Khúc mắc vỡ vụn, để Nhiếp Trường Khanh trong lúc nhất thời có một cảm giác thấu hiểu bản tâm, hiểu ra tất cả.

Đó là một sự thăng hoa về mặt linh hồn.

Hắn bị đè nén đã lâu.

Từ khi ở khách sạn viết thư, đến lúc xông vào Đạo tông, hắn đã vô cùng đè nén, đè nén đến nỗi chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ có khả năng không khống chế nổi chính mình.

Mà bây giờ, cõng lấy thê tử, Nhiếp Trường Khanh cảm thấy cực kỳ an tâm.

Đôi mắt già nua của Tạ Vận Linh nhìn Nhiếp Trường Khanh.

Năm năm, tiểu tử quật cường này, trưởng thành không ít.

Tuy nhiên, năm năm ân oán, hôm nay cũng nên kết thúc.

Tạ Vận Linh là chư tử của Đạo tông, là người có thể cùng Khổng Tu, Mặc Bắc Khác đánh một trận.

Ngày hôm nay, hắn và Nhiếp Trường Khanh kết thúc ân oán.

"Tu hành giả. . ."

Tạ Vận Linh còng lưng, cười cười.

Cánh tay khô gầy như cây trúc nhô ra, cái tay già nua kia lại linh hoạt như một đôi tay thiếu nữ đang đánh đàn, nhẹ nhàng vung vẩy.

Lá trúc bay tán loạn.

Có linh khí từ trong cơ thể Tạ Vận Linh phun trào ra.

Vị chư tử Đạo tông này, thì ra đã sớm nghiên cứu về linh khí.

"Chiêu này là chuẩn bị cho Bắc Lạc Lục thiếu chủ. . ."

"Ngươi đã muốn thử, vậy liền thử một chút."

Tạ Vận Linh nói.

Lời nói hạ xuống.

Lá trúc trong rừng trúc hội tụ thành từng cái đồ án bay trước người Tạ Vận Linh, từng cái đồ án hình tròn giống như là phù văn huyền bí.

Dùng linh khí làm gốc, thiên địa làm phù!

Tóc Nhiếp Trường Khanh tung bay, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ thê tử đang hoảng sợ trên lưng.

"Chuẩn bị cho công tử?"

Nhiếp Trường Khanh ánh mắt bình tĩnh.

Đao mổ heo bay lên, xoay tròn nhanh chóng.

Trên người hắn, khí tức dâng lên.

Bước ra một bước, tầng mây trên đỉnh đầu hắn tựa hồ cũng bắt đầu biến sắc.

Những cây trúc trong rừng đều bị áp lực đáng sợ của Nhiếp Trường Khanh đè cong.

Soạt, âm thanh vang vọng toàn bộ Trúc Lâm.

Xương cốt trong người Nhiếp Trường Khanh phát ra tiếng nổ vang, trong nháy mắt, hắn như tiến nhập vào trạng thái huyền bí.

Hắn có khả năng cảm nhận được nội tạng trong cơ thể, có thể cảm giác được sự lưu thông nhanh chậm của máu.

"Thể Tàng a. . ."

Nhiếp Trường Khanh nói.

Nhất niệm phá Thể Tàng.

Đao mổ heo vung ra, một đao của Thể Tàng cảnh.

Ông. . .

Đao của Nhiếp Trường Khanh nhẹ nhàng chém về phía trước.

Trong nháy mắt. . .

Vô số linh khí quấn quanh trên đao mổ heo, một đao này, linh khí dâng trào tuôn ra.

Vốn chỉ có hư ảnh của cây đao, mà bây giờ đã có linh khí hóa thành đại đao thực chất.

Một đao chém xuống.

Tạ Vận Linh sắc mặt đỏ bừng, rút lui năm bước.

Nhà trúc sau lưng hắn, cũng bị một đao của Nhiếp Trường Khanh chém thành hai nửa.

Lá trúc bay tán loạn, mỗi mảnh lá trúc đều bị cắt thành hai nửa, tung bay trong thiên địa.

Toàn bộ rừng trúc yên tĩnh không một tiếng động.

Tạ Vận Linh cuối cùng không chịu được, ho ra máu, nhuộm đỏ lá trúc dưới đất.

Giọng nói của Nhiếp Trường Khanh chầm chậm vang lên.

"Chuẩn bị cho công tử. . ."

"Loại trình độ này, còn kém xa lắm."