Trước cánh cổng của Tân Thế Giới, ngoại trừ một chút ánh sáng trước cửa, mọi thứ đều chìm trong bóng tối. Như thể là một vực sâu không đáy, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Giang Hạo đứng ở cửa, nhìn thanh niên trước mặt, im lặng một lúc. Vừa rồi, đối phương nói rằng hắn còn không mạnh bằng người bên cạnh.
Nhìn Hồng Vũ Diệp, Giang Hạo cảm thấy nói vậy cũng không sai, nhưng vì bản thân yếu mà không thích nói chuyện với mình thì có chút mới lạ.
Tuy nhiên, nhiều người cũng không thích nói chuyện với hắn. Nại Hà Thiên là vậy, Cổ Kim Thiên cũng có chút dấu hiệu như thế. Mạnh như bọn họ, đều rất tùy ý.
Người trước mặt này, đã xây dựng nên Tân Thế Giới, cũng là một anh hùng. Thời đại Nhân Hoàng, ngoại trừ Nhân Hoàng, thành tựu của những người khác có lẽ đều không bằng người này. Chỉ có Thánh Đạo có lẽ mới có thể so sánh được đôi chút.