Bích Trúc nhìn trăng tròn phía ngoài, trên mặt có vẻ u sầu.
Tuổi thơ vui vẻ dường như cứ trôi qua như vậy.
"Trưởng thành rồi, quả nhiên không còn niềm vui như lúc trước nữa, trước khi trưởng thành ta vô ưu vô lự, bây giờ ta mười tám tuổi, xác thực phải gánh vác một chút phiền muộn." Bích Trúc lắc đầu cảm khái.
Từ dáng vẻ kích động của Cố Trường Sinh, nàng đã biết được hải ngoại chắc chắn sẽ dấy lên một trận sóng gió, lớn bao nhiêu thì khó mà nói trước. Nhưng mà, một khi gặp được thì chính là hủy thiên diệt địa.
Đám người đứng đầu thiên địa nơi đây đang xảy ra tranh đấu, nào biết được nặng nhẹ. Đó chính là kiểu hận không thể đánh chết đối phương, nào lại đi quản sưk sống chết của những người khác?