Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Hạo có một loại cảm giác không hiểu. Trong lúc nhất thời, hắn lâm vào trạng thái mê mang. Vào lúc ánh mắt thất thần, hắn nhìn thấy được quá khứ.
Quá khứ của mình, ban đầu là cuộc sống no ấm, sau đó bị kéo tới hậu viện đốn củi, sau đó lại rời nhà tiến vào Thiên m Tông. Nơi này đã trở thành ngôi nhà thứ hai của hắn. Lúc mười mấy tuổi cố gắng đặt chân, mười chín tuổi gặp được người thay đổi cả đời hắn.
Sau đó, cuộc sống giống như là được gia tốc vậy. Tu vi tiến triển cực nhanh, gặp chuyện không thể tin được. Thời gian hơn một trăm năm, mình đã đi qua từng bước một, cuối cùng trở thành mình bây giờ.
Vậy mình hiện tại chính là đạo quả trên đường.
Bởi vì thiên địa chưa từng tán thành, mà là hắn tán thành chính mình.