Tổ Long nhìn qua Giang Hạo, cười nhạo nói: "Ngươi đừng nói với ta ngươi là Thánh Đạo."
"Ha ha ha." Giang Hạo cười ha hả: "Ta thừa nhận Thánh Đạo cao minh, nhưng mà Thánh Đạo dám xưng vô địch sao? Mà Cổ Kim Thiên ta lại vô địch khắp thiên hạ, đứng thẳng trên đỉnh phong của thời đại. Đấu với trời, đấu với đất. Tổ Long tiền bối, ngươi hẳn nên cảm thấy may mắn vì không cùng một thời đại với ta. Nếu không, ngươi sẽ không chỉ e ngại Nhân Hoàng, mà còn phải e ngại cả Cổ Kim Thiên ta nữa."
"Nực cười, ngươi cho rằng ngươi là ai? Tại thời đại Nhân Hoàng, luận về chiến lực có mấy người dám nói chuyện với ta như này?" Tổ Long trầm giọng nói.
Nghe vậy, Giang Hạo nở nụ cười: "Tiền bối, hôm nay liền để vãn bối lấy tự do của ngươi viết thành một bản giao hưởng mới cho đại thế này đi, sau đó thiên địa sẽ khắc ghi tên của ta, thiên hạ sẽ e ngại thuật pháp của ta."
Giang Hạo nhìn về phía Tổ Long, vươn tay ra, giọng điệu bình thản tựa như là kinh lôi truyền khắp hải vực: