Sáng sớm, từng tia nắng rơi vào trong sân.
Giang Hạo nhìn về phía Hồng Vũ Diệp dưới gốc cây, ánh sáng chiếu vào gương mặt nàng, như là một phong cảnh không cách nào coi nhẹ. Trạng thái của người trước mắt cũng không được tốt lắm.
"Đã lâu không gặp?" Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, nói: "Sáu tháng?"
Giang Hạo lắc đầu: "Có lẽ tiền bối cảm thấy là sáu tháng, nhưng vãn bối đã trải qua rất lâu, tử vong lại sống lại, cũng không phải là chuyện trong sáu tháng ngắn ngủi."
Lúc hắn được đưa trở lại, có thể dần dần phát hiện được trạng thái thân thể của mình. Nếu như hắn là một bộ xương khô, như vậy trong nháy mắt phục sinh liền có thể sinh ra máu thịt, mặt khác hắn cũng có thể trì hoãn việc tỉnh lại.