Vào tháng sáu, Bích Trúc đã chạy ra khỏi Nam Bộ. Nàng có chút khó có thể tin nổi, mình thế mà trốn ra được.
Trong lúc nhất thời, hốc mắt nàng bắt đầu ẩm ướt: "Xảo Di, chúng ta trốn ra được rồi, ta thế mà còn sống."
Nàng khóc, đời này nàng khóc không nhiều, trong trong mấy tháng ngắn ngủi này đã khóc tới tận hai lần.
Xảo Di nhìn lên bầu trời màu lục kia, tim cũng không khỏi đập nhanh: "Mặt trời này sẽ bộc phát sao?"
"Không biết, nhưng mà kéo dài lâu như vậy rồi, Tiên Môn khẳng định đã kịp phản ứng, tất nhiên sẽ toàn lực áp chế." Bích Trúc nói.