"Tiền bối, sao ngươi có thể nói như vậy? Bây giờ chúng ta như châu chấu trên cùng một sợi dây, ngươi không thể bỏ ta mà đi được." Bích Trúc hoảng hốt nói.
"Trước đây ngươi đâu có như vậy, ngươi mong ta rời đi để cho ngươi được tự do, bây giờ ta nghĩ nên cho ngươi cơ hội, ngươi mới mười tám tuổi không thể bị lỡ dở được." Cố Trường Sinh nghiêm túc nói.
"Tiền bối, không thể nói như vậy được, ta vẫn còn giá trị mà." Bích Trúc lo lắng nói:
“Ít nhất thì ta biết thế giới này nguy hiểm đến mức nào, đổi một người khác làm người đại diện, chắc là chết cũng không biết mình chết như thế nào.
“Có ta ở đây, ít nhất vẫn còn biết mình chết như thế nào.”