Pháp Chu bay nhanh, mọi người im lặng không nói, động tĩnh phía sau dần dần xa khuất, chỉ còn lại ráng mây cuồn cuộn, nhìn qua giống như dị cảnh, nhưng nếu có mặt tại đó mới phát hiện cảnh tượng kinh người đến cỡ nào.
Hồi lâu sau, Pháp Chu đáp xuống một nơi vắng vẻ.
“Đạo trưởng.” La Vũ vừa mở miệng đã bị Lâm Phàm cắt ngang.
“Haiz, cũng chẳng rõ tình hình Ca Diếp tổ sư ra sao, đám người xuất hiện tuy không đấu pháp, nhưng khí tức tỏa ra thật đáng sợ, nếu chúng ta ở lại đó chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng cho Ca Diếp tổ sư, đáng giận thật, đạo hạnh của chúng ta quá thấp.” Lâm Phàm lấy ra Lục Tự Chân Ngôn Phù do Ca Diếp tổ sư tặng, chỉ vào tấm phù, ý tứ rất rõ ràng, tấm phù này có vấn đề.
Quy Vô nói: “Phải tin tưởng vào Ca Diếp tổ sư, tuy rằng bần tăng khi ở hạ giới chưa từng gặp qua tổ sư, nhưng cũng từng nghe qua truyền thuyết về người, tổ sư Phật pháp cao thâm, chắc chắn sẽ không sao.”