Ánh bạc tiêu tán, Mạnh Lai Sinh không rõ mình đang ở nơi nao, vô lực ngồi bệt xuống đất, há miệng thở dốc, dung mạo tuấn lãng nay lại có vẻ chật vật, mồ hôi đầm đìa trên vầng trán.
"Đáng chết, tà ma này lại kinh khủng đến thế."
Mạnh Lai Sinh không thể chấp nhận, nhưng lại không thể không chấp nhận, bị một trận giáo huấn, suýt chút nữa chôn thây nơi đó.
"Ta mặc kệ ngươi là tà ma gì, đợi ta trở về sơn môn, nhất định phải khiến ngươi chết."
Điều hắn để ý nhất chính là dải ngân hà đột ngột xuất hiện kia, uy lực hạo hãn khôn lường, không thể khống chế, khi bị lực lượng ấy bao phủ, hắn hoàn toàn không có sức phản kháng.