Trời rõ sáng, nhưng vào giờ phút này, đối với vị đệ tử này, đây lại là khoảnh khắc tăm tối nhất.
Hắn nhìn bát mì chỉ còn một đũa, cuộn lại, đưa vào miệng, nuốt xuống, sau đó cầm bát uống hết nước mì.
Thần sắc bình thản, như thể mọi thứ đều đã buông bỏ.
Lâm Phàm không khỏi nhìn đối phương với ánh mắt khác, không ngờ Ngân Giang Phủ còn có thể thu nhận đệ tử như vậy. Sơn môn này có thể tồn tại lâu như vậy, cũng không phải không có lý do.
Chỉ là...