Trời vừa sáng, Lâm Phàm bọn họ rời khỏi phúc địa, những điều cần nói đều đã nói xong, còn về chân tướng thế nào thì không ai biết, đối với hắn mà nói, người ở phía sau phúc địa kia, tuyệt đối không phải hiện tại hắn có thể chạm đến.
“Đạo trưởng, chúng ta cứ thế rời đi sao?” La Vũ hỏi, y đã theo Huyền Điên Đạo Trưởng, cảm thấy ở bên cạnh Đạo Trưởng có thể báo thù, đây là cảm giác mà y chưa từng có.
“Không rời đi thì làm sao? Phúc địa tồn tại đã quá lâu, tuyệt đối không phải bần đạo nói vài câu là có thể xác định được, có một số việc còn phải xem chính bọn họ.”
Những điều cần nói đều đã nói xong, có lúc lời đã đến đây, tôn trọng số phận người khác, tin thì tin, không tin cũng không sao cả.
Hắn cũng không thể tuyên truyền ý nghĩ của mình ở phúc địa, ép buộc bọn họ rời đi.