Sư hổ vồ thỏ cũng dùng toàn lực.
Ngay cả đạo lý này cũng không hiểu, sống sao nổi.
Lý lão tổ nhìn đầu của Nhan lão tổ bị giẫm nát, bắt đầu ngẩn người, dần dần chấp nhận sự thật, Huyền Điên yêu đạo sẽ không tha cho lão, sau đó ngẩng đầu lên, con mắt còn lại tràn đầy phẫn nộ.
“Huyền Điên yêu đạo, ngươi diệt được Ngũ Vọng thì đã sao, ngươi có thể phóng tầm mắt ra ngoài mà nhìn xem, thế đạo bên ngoài đáng sợ như thế nào, có Ngũ Vọng chúng ta và Hoàng Thiên giáo tồn tại, những con ma và con yêu đáng sợ đó không đặt chân đến đây, ngươi cứ nhìn xem, nơi này sẽ trở thành địa ngục trần gian.”
“Nực cười, ngươi cảm thấy bần đạo và Quy Vô đại sư không bằng các ngươi sao?” Lâm Phàm cười nói: “Các ngươi dùng chùa chiền để kiềm chế Quy Vô đại sư, đợi sau khi bần đạo diệt sạch các ngươi, đến lúc đó bần đạo và đại sư liên thủ, thế gian này có yêu ma nào có thể ngăn cản được chúng ta?”