“Đạo trưởng tha mạng, tha mạng.”
Vương Tu bị đè chặt trên bàn, lưng dính chặt vào mặt bàn. Khung cảnh này dường như đã quen thuộc, giống như khi hắn đè một nữ tử nhà lành mà hắn để ý lên bàn, mặc cho nàng ta chống cự điên cuồng nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay ác ma của hắn.
Lâm Phàm phát ra tiếng cười trầm thấp từ cổ họng, bóp miệng Vương Tu, nhét viên đá vụn trong lòng bàn tay vào miệng hắn, “Nuốt đi, nuốt cho lão tử xem, chắc chắn cổ họng ngươi chịu đựng được.”
Dưới hành động thô bạo của Lâm Phàm, viên đá vụn với những cạnh sắc nhọn cắt đứt khoang miệng của Vương Tu. Càng vùng vẫy, vết cắt càng nghiêm trọng, máu tươi tràn ra khỏi kẽ tay.
Cảm giác bất lực trào dâng trong lòng Vương Tu, cổ họng hắn di chuyển, viên đá mắc kẹt ở đó, cơn đau xé rách và sự bất lực khiến nước mắt chảy ra từ khóe mắt hắn.