“Còn xem cả huyện thành này, mặc dù không có yêu ma tà quái quấy phá, nhưng trên không trung lại bao trùm oán khí, đó là lòng dân sôi sục đấy.”
Quy Vô đại sư ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, mặc dù hắn có Phật nhãn, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng không thể trốn thoát trước mặt hắn, nhưng so với công đức chi nhãn của Lâm Phàm, thì vẫn kém xa, có những thứ cho dù Phật pháp của hắn có cao thâm đến đâu, thì vẫn rất khó nhìn thấu.
“Đại sư, người có biết Hoàng Thiên giáo ở nơi này đã làm những điều ác gì không?” Lâm Phàm nói.
“Bần tăng không biết, cũng mong đạo hữu cho biết.”
Sau đó Lâm Phàm kể lại toàn bộ những chuyện đã trải qua ở núi Ngọc Minh, nghe đến mức Quy Vô đại sư nhíu chặt mày, rõ ràng là có hơi tức giận, hắn đến huyện Phù Lăng, vậy mà lại không phát hiện ra.