"Các ngươi không cần sợ, bần đạo là Huyền Điên, Huyết Vân Tông đã bị bần đạo nhổ tận gốc, lát nữa bần đạo đưa các ngươi trở về, về sau không cần lo lắng bị Huyết Vân Tông coi như vật dùng một lần mà tra tấn." Lâm Phàm nói.
Bách tính nhìn thi thể đầy đất, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, khi có người hoàn hồn, oa một tiếng, ngồi phịch xuống đất, gào khóc.
"Ta còn sống, ta vậy mà còn sống."
"Huyết Vân Tông đáng chết, thật đáng chết, ta bị giam ròng rã mười lăm năm, ta sáu tuổi bị nhốt đến hai mốt tuổi, uổng phí tuổi xuân của ta."
Lâm Phàm không nghĩ tới đối phương vậy mà có thể sống đến hai mươi mốt tuổi.