Lâm Phàm nói: “Thôi gia nhất định phải diệt, lần này phải cảm ơn lão trượng bán trà kia, nếu không phải lão trượng nhắc tới nơi này, thì dưới sự ô nhiễm của tà khí, trấn Bách Vận này sẽ chết nhiều người hơn.”
“Không chỉ như vậy, để mặc ma ở Bắc Vực tu luyện pháp này, tương lai nhân đạo nhất định sẽ gặp đại họa, Tam Dục Tà Phật pháp mà ma ở Bắc Vực tu luyện, là một trong những tà pháp tương đối hoàn chỉnh của thời đại này, khi luyện pháp này đến cực hạn, có thể một ý niệm hóa thành tam ma, sau đó tam ma hợp nhất, cho dù bần tăng có kim Phật trong tay cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của ma này.” Sắc mặt của Quy Vô đại sư rất nghiêm trọng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm thấy Quy Vô đại sư nhắc đến một con yêu ma nào đó, lại lộ ra vẻ nghiêm trọng như vậy.
“Nếu đã như vậy, tại sao đại sư không diệt nó trước?” Lâm Phàm hỏi.
“Khó, khó, khó lắm.”