Bọn họ đi vào trong nhà, đập vào mắt là một chiếc bàn gỗ bày đầy món ăn phong phú.
Mặc dù đều là món ăn bình thường nhưng lại toát lên vẻ thân thiết và ấm áp, hương thơm của các món ăn lan tỏa trong không khí, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
“Món ăn bình thường, đừng ghét bỏ.” Điền Lực xoa xoa tay, trên mặt là nụ cười thật thà.
Lâm Phàm mỉm cười đáp: “Rất tốt rồi, cảm ơn khoản đãi.”
Ánh mắt hắn đảo qua trong phòng, chú ý thấy dường như gia đình này thiếu bóng dáng nữ chủ nhân, hắn là người hiểu chuyện, biết có một số việc không nên hỏi sâu, âm thầm ghi nhớ trong lòng là được.