“Hai tiểu tử này chắc chắn không tin tưởng đạo trưởng.”
Hồ Đát Kỷ nhìn theo hai bóng dáng đang rời đi. Biết bao người mong được gặp mặt đạo trưởng một lần, vậy mà hai đứa này lại muốn chạy trốn, cứ như coi đạo trưởng là kẻ xấu vậy.
Lâm Phàm nói: “Cũng bình thường thôi, những việc bần đạo làm chủ yếu chỉ được lưu truyền ở Thanh Châu, còn ở Tịnh Châu, nhiều nơi dân chúng vẫn chưa biết đến.”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Mấy bảo bối kể chuyện của bần đạo ơi, cố gắng lên, mau truyền bá đi chứ. Hay là do bần đạo chém giết nhanh quá, khiến các ngươi không kịp lan truyền?”
Nghĩ kỹ lại, cũng có khả năng này thật.