Keng một tiếng!
Tia lửa bắn ra.
Lâm Phàm nhìn chiếc rìu, đồng tử co lại, chiếc rìu đã đồng hành với hắn đến tận bây giờ vậy mà lại xuất hiện vết nứt.
“Ha ha!” Âu Dương Bách Luyện cười nói: “Tiểu tử, bản tông sư mặc pháp giáp, ngươi muốn làm bị thương ta, đúng là mơ giữa ban ngày.”
“Cỏ non!!!” Lâm Phàm đột nhiên nổi giận, đôi mắt như phun lửa nhìn đối phương, “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói rìu của bần đạo là rác rưởi?”