“Đúng là nơi yêu nghiệt ẩn náu, sát khí quả nhiên ngút trời.”
Lâm Phàm đặt chiếc rìu lên bàn, cầm chén trà nhấp một ngụm. Thấy dân chúng xung quanh sợ hãi không biết làm sao, hắn mỉm cười nói: “Mọi người cứ ngồi xuống uống trà, chuyện này không liên quan đến các ngươi, đừng sợ hãi, bần đạo không phải kẻ xấu.”
Nếu không phải dưới đất có ba thi thể đẫm máu, có lẽ họ đã tin lời Huyền Điên nói.
Không còn cách nào khác, họ đành căng thẳng ngồi xuống, không dám ngồi hẳn mông xuống ghế.
Tay cầm chén trà run rẩy, làm nước trà đổ cả ra ngoài.