“Phùng tiểu thư, ra đi.”
Phùng Lộ là tà quái, đạo hạnh không thấp, lại không phải âm hồn, nên việc hiện thân dưới ánh sáng ban ngày là rất bình thường. Chỉ trong nháy mắt, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, một bóng áo đỏ xuất hiện trong tầm mắt của Trần Thế Kiệt.
Trần Thế Kiệt ngồi bệt xuống đất, run rẩy nhìn Phùng Lộ, ký ức kinh hoàng chết tiệt kia như cơn sóng dữ ập đến, nổ tung trong đầu hắn.
“Lộ... Lộ Nhi.”
“Câm miệng.”