“Làm như bản thân ngươi chính nghĩa mạnh mẽ lắm vậy, tiểu tử ngươi làm sao hiên ngang lẫm liệt được như ta, ta là Lý Thái Bạch, trụ cột của thiên địa này đó!” Lý Thái Bạch nhìn âu Dương đang tít mắt, hơi không cam lòng thầm nghĩ.
Vừa định mở miệng mỉa mai âu Dương vài câu, Lý Thái Bạch lại phát hiện âu Dương đã nặng nề ngủ thiếp đi.
Hơi vang lên tiếng ngáy nhỏ, âu Dương chỉ tốn một giây để chìm vào giấc ngủ, cảm giác như đã nhiều ngày hắn chưa được ngủ.
“Ngươi ngược lại không hề có tâm lý phòng bị nhỉ, ta còn chưa đi mà? Ngươi không sợ ta không rời đi mà cưỡng ép chiếm lấy thân thể sư đệ ngươi hay sao?” Lý Thái Bạch lặng lẽ nhìn âu Dương ngủ say, có chút cạn lời mà phàn nàn.
Nhưng nếu nghĩ theo hướng khác, âu Dương có lẽ bởi vì hắn ở đây nên mới có