Tịnh Tử mở miệng thì cũng đã muộn, âu Dương đã giáng cho nó một cú tát chực chờ từ nãy tới giờ.
Cuồn cuộn chân nguyên đá văng cả ghế đá lẫn Cẩu Đầu Nhân ra ngoài, Cẩu Đầu Nhân trên không trung đau đớn hét dài một tiếng thảm thiết, đập cái rầm vào bức tường của cung điện.
Hiệu quả của một cái tát này rất rõ ràng, những bức tượng trong cung điện vốn đang nhìn chằm chằm vào hai người âu Dương nhất thời nhắm mắt lại, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Con vượn khổng lồ và con chim xanh ngồi trên chiếc ghế đá lơ lửng cùng với Tịnh Tử cũng ngoan ngoãn trượt xuống khỏi chiếc ghế đá, quỳ xuống trước mặt âu Dương.
âu Dương lửa nóng bừng bừng, lấy chiếc quạt giấy giáo huấn nghịch tử từ không gian cất giữ, quay một vòng đập lên đầu con vượn khổng lồ và con chim xanh.