"Tiểu Bạch, tiểu tử ngươi thật không có tu vi sao? Tại sao lại hăng hái vậy?" âu Dương đi bộ sau lưng Bạch Phi Vũ, bực bội nói.
Khi Bạch Phi Vũ bắt đầu đi thì âu Dương là người không kiên nhẫn. Bởi vì tiểu tử này đi quá chậm.
Hắn cứ đi một bước thì ngừng ba lần, thậm chí còn có hứng thú quan sát hoa cỏ ven đường, thỉnh thoảng còn móc giấy bút ra ghi chép lại, giống như chuyên gia khảo sát địa chất vậy.
Bạch Phi Vũ vừa cẩn thận ghi chép, vừa trả lời: "Không phải Đại sư huynh nói ta nên viết một quyển sách sao? Ta đột nhiên có một ý tưởng, đó là viết một quyển sách có thể ghi chép lại trời đất này!"
âu Dương đã từng bảo Bạch Phi Vũ viết sách nhưng Bạch Phi Vũ không biết nên viết gì nhưng bây giờ hắn đang đi bộ nên thứ không thiếu nhất là thời gian, chi bằng dừng lại, ghi lại những thứ hắn nhìn thấy.