"Ta đi? Được thôi, ngươi đi đánh giáo chủ Vu Thần Giáo?" Ông lão lại rơi vào khổ não, do dự không quyết: "Còn về tên vô dụng và nha đầu kia, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, vừa vặn tính sổ với kẻ về những chuyện tích tụ bao năm qua, cũng không cần phải sống uất ức như vậy nữa."
"Sư phụ." Ánh mắt của vị nho sinh trung niên thoáng qua một tia không đành lòng: "Sư đệ sư muội dù sao cũng..."
"Con cháu tự có phúc của con cháu." Ông lão đặt một quân cờ xuống, ngắt lời: "Yên tâm đi, nếu chúng thật sự có phúc mà sống sót trở về, ta vẫn sẽ làm theo lời đã nói trước đó, chuẩn bị sẵn đường lui cho chúng. Uất ức thì uất ức vậy."
"Sư phụ, những năm này... người có chút điên cuồng."
"Sao lại nói chuyện với sư phụ như vậy?"