"Phệ Hồn!"
Loan đao trước người hắn xoay tròn, hóa thành vầng huyết nguyệt chém về phía trước. Song Thủ Phệ Hồn Thú mất đi một đầu trên mặt đất cũng gào thét nhào lên không trung.
Đao kiếm va chạm, pháp lực cuộn trào.
Hai tay Khâu Ngạn bấm Ngự Đao Pháp Quyết không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy bản thân như đang gắng sức chống lại núi cao, lại giống như một mình chống đỡ hồng thủy ngập trời. May thay, dốc toàn lực, cuối cùng cũng chống đỡ được.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy ngọn núi trên đỉnh đầu trở nên nóng rực vô cùng, tựa hồ biến thành một ngọn hỏa diệm sơn. Chân lực của đối phương cũng không còn giống như nước lũ đổ xuống, mà tựa như biển lửa hừng hực.