Mấy ngày sau, mỗi lần sau khi Cơ Khôn chấp hành nhiệm vụ trở về từ bên ngoài tông môn, hắn ta đều tìm Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu trò chuyện chút, nơi này là nơi hắn ta có thể thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần mình.
Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng khỏe mạnh tươi tắn của bọn hắn, hắn ta luôn có một loại cảm giác kỳ lạ không thể tả, lại cảm thấy yên tâm mà dốc sức ra ngoài làm việc...
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu rất hiếu kỳ với thế giới bên ngoài tông môn, mỗi lần Cơ Khôn đến bọn hắn đều thấy nghe chưa đủ, còn bật cười khà khà quái đản.
Thỉnh thoảng Cơ Khôn còn đưa Đại Hắc Ngưu đến Cống Hiến điện, Trần Tầm thấy vậy thì liên tục lắc đầu thở dài: “Đúng là ‘trâu lớn không giữ được’ mà, ha ha.”
Cuối cùng Cơ Khôn cũng phát hiện một vấn đề lớn, Hắc Ngưu thế mà vẫn chưa đạt tới Trúc Cơ, sao có thể như thế được?! Hắn ta nói với vẻ mặt lạnh lùng: